Tôn công công gật đầu: "Đúng vậy thưa Vương gia, nô tài nhìn ngài, nhìn công chúa lớn lên, nô tài còn nhớ rõ năm Vương gia năm tuổi ở trong cung của Thái hậu đã nói là muốn thi với nô tài xem ai bản nước tiểu ra xa hơn."
Mộ Dung Khanh khụ một tiếng, hằng giọng một cái, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói: "Chuyện này từ lâu lắm rồi nên bản vương vẫn cho rằng ngươi nhớ lầm người rồi, người ngươi nói hẳn là tam ca, hắn đối với mấy chuyện này tương đối chấp nhất, bất kể như thế nào thì cũng đừng nhắc lại nữa, bản vương chỉ muốn hỏi ngươi một chút, ngươi có nguyện ý vì công chúa mà đi làm chút chuyện không?”
Tôn công công gật đầu: "Nô tài nguyện ý, bất kể là chuyện gì."
Mộ Dung Khanh nói: "Vậy được." Hắn xích lại gần bên tai Tôn công công nói một câu, Tôn công công khẽ giật mình: "Vương gia thật sự định làm như vậy?”
"Đúng thế." Mộ Dung Khanh nói: "Ngươi yên tâm, nếu mẫu hậu truy cứu xuống thì bản vương sẽ gánh tội thay ngươi."
"Nô tài không sợ." Tôn công công mỉm cười: "Nô tài già rồi, chuyện gì cũng không để ý nữa."
Mộ Dung Khanh nói: "Vậy bản vương thay Công chúa cám ơn công công."
Mộ Dung Khanh đi được hai bước lại nghe thấy giọng nói của Tôn công công: "Vương gia, nô tài nhớ rõ là ngài chứ không phải Lễ thân vương."
Mộ Dung Khanh lảo đảo một cái, nhanh chóng rời đi.
Sau khi xuất cung, Mộ Dung Khanh dặn dò Nghiêm Vinh: "Ngươi lập tức sai người đi theo Lương Thụ Lâm, xem hắn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/800020/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.