Lưu Nguyệt buông A Man ra, thừa dịp Tống Đoan Dương còn chưa phát hiện, bà ta liên co giò bỏ chạy.
Nhưng A Man lại kéo cánh tay bà ta lại, cả giận nói: "Lúc nãy ngươi là muốn đánh ta sao? Ngươi đúng là to gan."
Lưu Nguyệt nhỏ giọng giận dữ nói: "Ngươi thả ra ta, đồ nữ nhân đanh đá!"
Bà liếc mắt thật nhanh sang Tống Đoan Dương, không xong rồi, ông ta thấy rồi.
Tống Đoan Dương sững người, gần như cho rằng bản thân đã nhìn lầm, đợi sau khi xác định người kia xong liền nghiến răng nghiến lợi gào lên:
"Lưu Nguyệt!"
Lưu Nguyệt biết không tránh thoát, mở miệng cười khan, vẻ mặt nịnh nọt nói: "Ai ôi, đây không phải là thái tử điện hạ sao? Ngài cũng tới Đại Chu à? Đúng là xa quê gặp đồng hương mà."
Tống Đoan Dương thờ ơ nhìn bà ta: "Xa quê gặp đồng hương? Là kẻ thù gặp lại nhau mới đúng chứ?”
Lưu Nguyệt cười giả lả: "Sao lại là kẻ thù được chứ? Tốt xấu gì mọi người đều là người Đại Lương mà."
"Ngươi là người Tây Nam."
"Giống nhau cả thôi. Từ nhỏ ta đã lớn lên ở Đại Lương." Khuôn mặt Lưu Nguyệt hơi sượng, nhưng vẫn tiếp tục cười trừ nói.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau, chuyện gì thế này?
Đúng lúc này Ý Nhi mở cửa ra, hét lên với nàng ta: "Mẹt"
Rõ ràng bà ta nhìn thấy đáy mắt Tống Đoan Dương bốc lên lửa giận, còn có khuôn mặt như sắp ăn thịt bà ta kia: "Mẹ?"
Da đầu Lưu Nguyệt run lên, hỏng rồi, nếu như ông ta biết Ý Nhi là con gái của mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/799992/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.