Sau khi Hoàng Thái Hậu đi rồi, Hoàng Hậu nghĩ trước nghĩ sau, bảo Hồng Hoa lập tức xuất cung đi xem tình hình Lương Vương.
Tuy không tin rằng sẽ nghiêm trọng như những gì Hoàng Thái Hậu nói, nhưng mà, bà nói như vậy xong, nếu không đi kiểm chứng thì trong lòng cứ thấy lo lo.
Nửa đêm Lương Vương từng bị sốt cao, hôn mê, tuy không gây ra hậu quả nghiêm trọng gì nhưng cũng làm mọi người vô cùng hoảng sợ, Thương Mai mệt mỏi trông nom hắn, vẫn luôn nói bên tai hắn: “Ngươi phải cố chịu đựng, bây giờ không ai có thể giúp ngươi cả, phải dựa vào chính ngươi, ngươi không thể bỏ chúng ta lại, hãy nghĩ đến rất nhiều người quan tâm ngươi đang ở đây cùng ngươi, ngươi nhất định phải chịu đựng được.”
Thương Mai cứ lặp đi lặp lại nói mãi, Mộ Dung Khanh hỏi cô: “Nói như thế có tác dụng gì không? Hắn có thể nghe thấy sao?”
“Hắn có ý thức, có thể nghe được, bây giờ thật sự chỉ có thể dựa vào hắn tự chịu đựng, chuyện chúng ta có thể làm đều đã làm hết rồi” Thương Mai nói.
Mộ Dung Khanh ừ một tiếng, sắc mặt không tốt, từ lúc bắt đầu đến giờ, nắm tay của hắn vẫn chưa bao giờ thả lỏng.
Thương Mai biết hắn muốn làm gì, nhưng bây giờ lại không phải lúc, cô nhẹ nhàng bẻ ngón tay của hắn ra nói: “Bây giờ chỉ mong hắn có thể sống lại, chỉ cần hắn khỏe lại, chàng muốn làm gì, ta đều làm cùng chàng”
Mộ Dung Khanh không lên tiếng, nhưng gần xanh trên trán lại nhảy lên, Thương Mai biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/799989/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.