Nhưng mà Lương Vương hăng hái đi đến, lại không thể nhìn thấy Ý Nhi, dựa theo địa chỉ mà hộ tào cung cấp, tìm đến nơi rồi lại không có ai ở nhà.
Thương Mai cầm theo hai bình rượu ngon, trên cổ đeo hai trái dừa, trên trái dừa dán giấy đỏ, tung ta tung tăng tới lại bị nhốt bên ngoài, không biết là nên cười hay nên khóc.
Lương Vương rất nản lòng, chán nản nói: “Bọn họ rời khỏi kinh thành rồi sao? Chắc chắn là thế rồi, Ý Nhi chắc chắn không thể nào đối mặt với những chuyện đã xảy ra, bổn vương không nên chạy vào cung trước, phải nên tìm nàng trước mới đúng.”
Thương Mai nhìn hắn, an ủi: “Đừng lo, bọn họ sẽ về thôi.”
Nhưng trong lòng Thương Mai cũng có hơi lo lắng, tuy đã dặn dò bên phía cổng thành không cho phép bọn họ ra khỏi thành, nhưng Lưu Nguyệt không ra khỏi thành thì sẽ trốn trong thành, muốn tìm được cũng không dễ dàng gì.
Chỉ hy vọng nàng sẽ xuất hiện.
Hai người uể oải khó chịu quay về, Tiêu Thác thấy hai người cầm đồ về hỏi: “Sao thế? Không cầu hôn được à?”
“Không có người ở đó.” Thương Mai đặt đồ đạc xuống.
Tiêu Thác nhìn hai trái dừa dán giấy đỏ, bật cười: “Nếu không có ở đây thì không cần cầu hôn nữa.”
“Việt Đông Vương vẫn còn trong phòng Tráng Tráng sao?” Thương Mai hỏi.
“Đúng vậy, Vương gia cũng vào, hai người đều ở trong, lúc nãy vừa cãi nhau, thiếu chút nữa là đánh nhau rồi.” Tiêu Thác mặt như đưa đám nói.
“Tính tình của hai người họ chính là sao hỏa đụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/799980/chuong-363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.