Thương Mai khẽ thở dài, xoay người đi vào, để mặc cho hai thúc cháu đó ở lại.
Ngồi ở đầu giường của Tráng Tráng, nhìn sắc mặt yên bình của nàng, vì đã ăn trùng bảy đốt, hấp thu hết độc trong cơ thể, trông nàng cứ như đang ngủ say.
Mấy ngày nay có thể đút cho nàng một ít nước cơm, đương nhiên là không đủ dinh dưỡng, vì thế mấy ngày này nàng đã gầy đi rất nhiều.
Nắm tay nàng, mềm mại như không xương, kéo ống tay áo nàng lên, nhìn thấy trên cổ tay có rất nhiều vết thương, không sâu, nhưng lại rất nhiều, làm người ta thấy rất đau lòng.
Không biết làm sao nàng có thể chịu đựng được những buổi đêm khuya dài đằng đẵng kia, đọc lại những phương thuốc của ngự y kê toa cho nàng vào lúc trước, đa phần đều là trà an thần, nàng cần phải có trà an thần mới có thể ngủ được.
Có tiếng bước chân lặng lẽ bước vào, Thương Mai nghe ra được, là Việt Đông Vương.
Thương Mai khẽ thở dài: “Ta nhớ Tráng Tráng từng nói với ta, nàng không uống rượu, cũng không dám uống rượu, vì sau khi uống rượu rồi thì không thể nào khống chế được cảm xúc của bản thân, nàng là đang miễn cưỡng chịu đựng đến tận bây giờ.”
Giọng điệu thô bạo của Việt Đông Vương truyền lại từ phía sau lưng cô: “Hoàng Thái Hậu nói ngươi là đại phu, y thuật rất giỏi, vì sao ngươi lại không có cách cứu nàng chứ?”
Thương Mai kéo ống tay áo của nàng xuống, cô biết, Việt Đông Vương đã thấy rồi.
“Tất cả mọi người đều muốn cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/799978/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.