Chương trước
Chương sau
Thương Mai nghe xong thì mỉm cười, đặt tay lên vai bà ta: “Lưu Nguyệt, chờ đi, ta sẽ có cách khiến ngươi phải ngoan ngoãn giao sừng huyết linh dương ra.”
Lưu Nguyệt liếc mắt nhìn cô: “Chỉ dựa vào những uy hiếp này của ngươi sao? Hay là dựa vào việc ngươi giả vờ đáng thương?”
“Đều không phải, ta muốn bà cam tâm tình nguyện giao cho ta, có tin không?” Thương Mai nói xong thì cười thần bí rồi bước đi.
Bây giờ lại đến lượt Lưu Nguyệt ngạc nhiên, cô sẽ có cách gì khiến bà ngoan ngoãn giao sừng huyết linh dương ra đây?
“Ngươi đứng lại, nói rõ ràng đi đã.” Lưu Nguyệt đuổi theo.
Thương Mai nhún vai nhưng không nói gì, chỉ mỉm cười thần bí.
Nhưng nụ cười ấy lại khiến Lưu Nguyệt rợn tóc gáy, bà ta không thích cảm giác này nhất đấy.
“Nói rõ ràng đi.” Lưu Nguyệt đuổi theo hỏi.
Thương Mai vẫn không nói, suốt chặng đường xuống núi đều không nói.
Đến dưới chân núi, ám vệ đã lái xe ngựa tới, Thương Mai lên xe ngựa: “Tiên các ngươi nhé?”
“Được!” Lưu Nguyệt vốn định không lên nhưng bà ta phải hỏi cho rõ vấn đề này, nếu không tối nay sẽ không ngủ được.
Cứ như vậy, Lưu Nguyệt quấn lấy Thương Mai suốt cả chặng đường, khi xe ngựa đến Kinh thành, Thương Mai mới thở phào, giơ tay lên ra vẻ mất kiên nhẫn: “Được rồi, ta dỗ dành bà, ta cũng không có cách nào khiến bà giao sừng huyết linh dương ra”
“Lừa ta?” Lưu Nguyệt rất giận dữ.
Thương Mai nhìn bà ta: “Đúng thế, lừa bà đấy, nhưng ta phải đính chính lại lời bà vừa nói khi nãy. Thật ra Tống Đoan Dương không thật sự thích công chúa, ông ta thích người khác, mà ông ta đã cất giấu người này trong tim rất nhiêu năm rồi, đến bây giờ cũng vẫn chưa thể buông cố quan hệ hai nước, bà nên hiểu ông ta, ông ta không phải loại người hiếu chiến, nếu cớ sao không làm?”
Lưu Nguyệt sững sờ: “Thế hắn thích ai?”
“Điều này thì ta không thể nói cho bà được, bà không đưa ta sừng huyết linh dương cũng vì bà có nguyên tắc của mình. Đây là bí mật của Tống Đoan Dương mà ta cũng phải giữ nguyên tắc của mình, ta không thể nói cho người khác.”
Nói xong cô xuống ngựa trước, để bà ta và Ý Nhi dẫn theo Bốn Mắt đi xuống sau.
Lưu Nguyệt Bốn Mắt xuống ngựa.
Thương Mai nói với Đao lão đại: “Đi đi!”
Đao lão đại đáp: “Vâng!”
Xe ngựa chậm rãi rời đi, Thương Mai vén rèm cửa lên, nhìn Lưu Nguyệt một tay dắt Bốn Mắt, một tay dắt Ý Nhi, ngơ ngác nhìn xe ngựa đang đi xa.
Đao lão đại hỏi: “Đại tiểu thư, chúng ta không cần phái người đi theo họ à? Nếu không làm sao biết được họ sống ở đâu?”
Thương Mai hạ rèm xuống, mỉm và mang sừng huyết linh dương tới thôi.”
Đao lão đại giật mình: “Không phải vừa nãy người nói là lừa bà ta sao?”
“Tiểu Đao ngốc nghếch!” Thương Mai cười lắc đâu: “Ngươi không hiểu tâm tư phụ nữ”
Đúng là Đao lão đại không hiểu thật: “Vì sao?”
“Trẻ con không nên hỏi nhiêu.” Thương Mai đáp.
Đao lão đại lẩm bẩm: “Ta không phải trẻ con, nô tài còn lớn hơn người ấy.”
Thương Mai bật cười, haiz, thật ra thì, thật vừa về đến phủ công chúa thì đã dặn: “Nói cho Lương Vương, tìm được người rồi.”
“Vâng!” Ám vệ ra ngoài.
Không lâu sau, Lương Vương và Tiêu Thác quay về, hai người vội vội vàng vàng chạy vào.
Vẻ mặt Lương Vương cực kỳ lo lắng, vừa vào cửa đã hỏi: “Ý Nhi đâu?”
Thương Mai nặng nề nhìn hắn một cái: “Ngươi ngồi xuống trước đi, bình tĩnh nghe ta nói.
Lòng Lương Vương chùng xuống, run giọng hỏi: “Xảy ra chuyện rồi à? Nàng ấy xảy ra chuyện rồi? Chết rồi sao?”
Thương Mai lắc đầu: “Không, nàng vẫn phào nhẹ nhõm: “Vậy mà ngươi cứ mang cái bản mặt nghiêm túc đó làm bản vương sợ chết Vẫn ổn chứ?”
Thương Mai khẽ thở dài, khoé mắt đã ươn ướt, giả vờ khóc thật khó, cô không phải Ảnh hậu: “Nàng chỉ bị thương nhẹ thôi, không có gì nghiêm trọng, chỉ là…”
Tiêu Thác nhảy dựng lên: “Ngươi nói đi, chỉ là cái gì? Làm người ta sốt hết cả ruột.”
Thương Mai liếc nhìn Tiêu Thác, không biết hắn sốt ruột cái gì, người nên sốt ruột còn chưa sốt ruột.
Lương Vương nhìn Thương Mai chằm chằm: Lương Vương: “Ngươi không nên biết thì tốt hơn, nếu ngươi đã lựa chọn thỏa hiệp với mẫu hậu ngươi thì cứ tiếp tục thỏa hiệp, không quan trọng, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ giúp Ý Nhi báo thù”
Sắc mặt Lương Vương thay đổi, quay đầu hung ác hỏi Đao lão đại: “Ngươi nói đi, xảy ra chuyện gì rồi?”
Đao lão đại giật nảy mình: “Ta… ta không biết, khi chúng ta đến thì thấy một người đàn giữa trời quang, khiến Lương Vương nổ tung thành từng mảnh.
Sau đó cơn giận dồn dập từ dưới bàn chân lên tận ót, ngọn lửa hắn đã chôn chặt trong lòng hơn mười năm, hôm nay đã bùng phát, không nhỏ chút nào.
Hắn siết chặt tay, Thương Mai đứng bên cạnh hắn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng xương “răng rắc”, Lương Vương đã chết, cuối cùng cũng sống lại.
Bị ức hiếp nhiều năm như vậy, ẩn nhân người, bước từng bước chứ không chạy điên cuồng như Thương Mai đoán, nhưng mỗi bước chân này lại nặng nề khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Tiêu Thác cũng rất chấn động: “Trời ơi, Mộ Dung Toàn này cũng mất trí quá rồi.”
“Tiêu Thác, đi xem hắn đi, giữ lại một hơi thở cho Thái tử” Thương Mai nhẹ giọng nói.
Thái tử vẫn chưa thể chết, chí ít không thể chết trong tay Lương Vương.
“Giết hắn cũng không không thể chết trong tay Lương Vương.” Thương Mai nói.
Tiêu Thác nặng nề thở ra: “Được, ta đi ngay!”
Đúng thế, Thái tử không thể chết trong tay Lương Vương.
Sau khi Tiêu Thác rời đi, Thương Mai ngôi trên ghế, mọi chuyện đã loạn hết lên hơn, nhưng cũng nên làm loạn thôi, không phải sao?
Đao lão đại mờ mịt: “Đại tiểu thư, ta nói sai gì rồi sao? Hình như Lương Vương điện hạ rất kích động.”
Thương Mai đáp: đã thấy mà thôi.”
Khi họ vào, đúng là có một người nam đè trên người Ý Nhi, chẳng qua là Lương Vương đã hiểu lâm.
Hy vọng hắn có thật sự đối mặt với quan hệ mẫu tử và quan hệ huynh đệ của họ, phấn chấn trở lại, chữa khỏi vết thương ở chân cho hắn, từ chối hôn sự với tiểu thư Lâm gia.
Mọi chuyện vẫn còn kịp.
Sau khi Tiêu Thác đi, Hồ Hạnh Nhi bước vào, nàng đề nghị ép Tôn Xán, công tử chơi bời lêu lổng kia làm vị hôn phu của công chúa.”
“Tôn Xán?” Thương Mai biết hắn, là đệ đệ của Nhu Giao, hắn đúng là một tên du thủ du thực.
“Thật ra chỉ là kế che mắt thôi, lôi hắn ra trước là để chuẩn bị cho kẻ đứng sau.”
“Ai?” Thương Mai hỏi.
“Cháu trai của Lương Thái phó, Lương Thụ Lâm, con của vợ lẽ, Lương Thái phó không thích hắn, tài cán, không cam lòng bị gia tộc phớt lờ nên hắn đã nương nhờ Quý thái phi và Nam Hoài vương.”
Lương Thụ Lâm? Thương Mai cố gắng nhớ lại nhưng không có thông tin về người này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.