Chương trước
Chương sau
Lão thái quân thật sự nói được làm được, Thương Mai vừa mới rời đi, bà đã sai người chuẩn bị xe ngựa để đi tới Hầu phủ rồi.
Có đôi khi hành động quyết đoán như này rất đáng sợ, nhất là những người từng trải trên sa trường.
Thương Mai trở về phủ Công chúa, gần đây cô đã xem phủ Công chúa thành nhà của mình rồi.
Vừa bước vào phủ cô đã hỏi ngự y: “Cô nương đó có mang sừng huyết linh dương tới đây không?”
Ngự y nói: “Bẩm Vương phi, nàng ta không có mang tới, mà chỉ nói rằng mẫu thân nàng ta có sừng huyết linh dương, sau đó nàng ta lại nhìn bức tranh, nói màu sắc không giống lắm, nên có lẽ không phải.”
“Màu sắc không giống lắm? Vậy nàng ta có nói nó có màu gì không?” Thương Mai hỏi.
“Nàng ta nói là màu vàng, bên trên còn có vằn máu.” Ngự y đáp.
Thương Mai ngẫm nghĩ một lát, rất có thể là vì vấn đề bảo quản nên sừng huyết linh dương này đã xuất hiện hiện tượng đổi màu, cô vẫn nên tới đó kiểm tra thì tốt hơn: “Nàng ta có để lại địa chỉ không? Không bằng để ta đích thân đi tới đó xem thử.”
Ngự y nói: “Không ạ, nhưng thần biết tên của nàng ta, hình như gọi là Vương Ý Nhi.”
Vương Ý Nhi? Cái tên này nghe quen quá.
Đúng lúc Tiêu Thác đang đi tới đây, nghe ngự y nói thế, thì gấp gáp hỏi: “Vương Ý Nhi? Ông nói hôm nay có một người tên là Vương Ý Nhi tới đây à?”
“Đúng vậy, chính là cô nương tới đây nói nhà mình có sừng huyết linh dương hôm nay.”
Tiêu Thác nhìn về phía Lương Vương, rồi tức giận nói: “Hôm nay ta đã nói với người là hình như ta nhìn thấy Ý Nhi, sao người không nói cho ta biết Ý Nhi đã tới đây?”
Lương Vương ngồi trên ghế, hờ hững đáp: “Nàng ấy tới đây thì sao chứ?”
“Nàng ấy đã leo lên xe ngựa của Thái tử rồi!” Tiêu Thác sốt ruột đến mức giậm chân.
Lương Vương bỗng bật dậy nói: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta tận mắt nhìn thấy nàng ấy leo lên xe ngựa của Thái tử.”
Lương Vương tức đến mức mặt nổi đầy gân xanh: “Sao ngươi không nói sớm?”
Tiêu Thác nói: “Lúc ta đi vào đã nói với người rồi, hình như ta nhìn thấy Ý Nhi, nhưng người không đáp lại ta, ta còn tưởng mình nhìn nhầm, thầm nghĩ sao Ý Nhi có thể tới đây chứ?”
Lương Vương nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi đúng là tên ngốc!”
Nói xong, hắn lao nhanh ra ngoài.
Tiêu Thác sửng sốt một lát, rồi cũng chạy ra ngoài: “Tên ngốc là người đó, người mới đúng là tên ngốc.”
Thương Mai vẻ mặt nghiêm nghị, có lẽ Ý Nhi này là ý trung nhân của Lương Vương, nhưng tại sao nàng ta lại leo lên xe ngựa của Thái tử?
Khoảng một canh giờ sau hai người quay về.
Lương Vương tức giận mắng: “Rốt cuộc ngươi có nhìn thấy rõ không thế?”
“Ta chỉ cảm thấy hơi giống thôi, ai biết có phải nàng ấy không chứ?” Tiêu Thác cũng không chắc chắn lắm.
Thương Mai vội hỏi: “Hai người đã tìm thấy Thái tử chưa? Có đúng hắn đưa Ý Nhi đi không?”
Lương Vương nói: “Hắn đang ở Lan Phường nghe nhạc, quả thật hắn có ôm một cô gái, nhưng cô gái đó chỉ mặc xiêm y giống màu với Ý Nhi thôi, hắn nói đó chính là cô gái mà Tiêu Thác nhìn thấy trước phủ Công chúa.”
“Trùng hợp đến thế ư?” Thương Mai không khỏi sinh nghi.
Tiêu Thác nói: “Thái tử là tên háo sắc, đi tới đâu cũng dẫn theo ca kỹ, lần này dẫn phụ nữ tới phủ Công chúa cũng không có gì kỳ lạ, hơn nữa hắn cũng không có lý do gì để bắt Ý Nhi, bởi vì hắn hoàn toàn không quen Ý Nhi.”
Thương Mai chợt nhớ tới lúc trước Tiêu Thác từng nói hắn chưa từng gặp Ý Nhi, nên hỏi: “Ta nhớ lúc trước ngươi có nói ngươi chưa từng gặp Ý Nhi mà, sao ngươi lại nhận ra nàng ta thế?”
Tiêu Thác gãi đầu đáp: “Ta từng nói thế à? Nhưng nếu ta từng nói thế cũng không có gì lạ, ta chỉ gặp mặt nàng ta một lần thôi, đó là lúc bọn họ quen nhau.”
Thương Mai nói: “Ngươi mới gặp nàng ta có một lần, có khi nào ngươi nhận nhầm rồi không? Dù gì ngươi cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng leo lên xe ngựa của nàng ta thôi.”
Tiêu Thác vốn đã không chắc chắn, giờ lại nghe Thương Mai nói thế, nên càng không dám chắc người đó có phải Ý Nhi hay không, nhưng không biết tại sao, lúc đó vừa nhìn qua đó, hắn đã cảm thấy người đó là Ý Nhi.
Lương Vương tức giận nói: “Bản vương đã không muốn đi gây sự người đó rồi, ngươi còn nhìn nhầm nữa, hôm nay làm náo loạn như vậy, nói không chừng ngày mai ta phải vào cung thông báo với mẫu hậu rồi.”
Thương Mai lạnh nhạt nói: “Ngươi sợ cái gì? Ngươi cũng đâu mắc nợ hắn.”
Trong lòng cô vẫn còn khúc mắc về chuyện Lương Vương không muốn chữa trị, cảm thấy hắn không đủ mạnh mẽ.
Lương Vương biết trong lòng cô bực bội, cũng không nói gì.
Thương Mai thấy bộ dạng này của hắn, thì chẳng muốn nói chuyện với hắn nữa: “Được rồi, ngươi cử một người đi tới nhà Ý Nhi hỏi thử xem, nàng ta đã về nhà chưa, thuận tiện xem thử trong sừng huyết linh dương của mẫu thân nàng ta có máu không.”
Lương Vương sửng sốt: “Bản vương không biết nàng ta sống ở đâu.”
“Ngươi không biết nàng ta sống ở đâu?” Thương Mai nhìn hắn như nhìn sinh vật lạ: “Ngươi thích người ta như thế mà lại không biết người ta đang sống ở đâu? Vậy lúc trước ngươi tìm nàng ta ở chỗ nào?”
“Trước đây nàng ấy bán trâm hoa tự làm ở chợ phường Tây Nam, nhưng sau đó nàng ấy không tới đó nữa, bản vương cũng không biết nàng ấy đã dọn sạp đi đâu, ta đã đi tới đó mấy lần rồi, nhưng không gặp.” Lương Vương ngại ngùng nói.
Thương Mai không khỏi bái phục, yêu đương kiểu này thật là...
Cô hỏi Tiêu Thác: “Vương gia vẫn chưa quay về à?”
“Vẫn chưa!” Tiêu Thác hơi mất tập trung, hình như vẫn đang nghĩ đến chuyện của Ý Nhi.
“Có tin tức gì không?”
“Không có, nhưng Việt Đông Vương quay về rồi, chắc đang vào cung rồi.” Tiêu Thác nói.
Thương Mai biết Việt Đông Vương là huynh trưởng của Tráng Tráng, rất thương yêu Tráng Tráng.
Nghe nói ông ta tính tình rất nóng nảy, không biết lát nữa tiến cung có gây ra chuyện gì không?
Phải biết rằng, tính khí của vị nhà cô cũng rất nóng nảy.
Trời đang dần tối xuống, Mộ Dung Khanh vẫn chưa xuất cung, Thương Mai hơi lo lắng, định bảo Tiêu Thác vào cung để nghe ngóng tin tức.
Nhưng Tiêu Thác chưa kịp rời đi, thì thấy Quỳnh Hoa dẫn một người phụ nữ đi vào, nhìn dáng dấp bà ta khoảng ba bảy, ba tám tuổi, mặc xiêm y màu xanh, tóc búi gọn gàng, có lẽ trang sức duy nhất trên người bà ta chính là chuỗi Phật rất lớn đeo ở cổ tay.
Ngoại hình của bà ta cũng không phải quá xinh đẹp, nhưng ngũ quan sáng sủa, là kiểu khuôn mặt vừa nhìn đã khiến người khác khó quên, cộng thêm hàng lông mày rậm, càng làm bà ta toát ra vẻ anh tài.
Nhưng hành động của bà ta lại rất nhã nhặn, bước đi khoan thai, Cầm Chi dẫn bà ta đi vào, bà ta nhìn thấy cô thì nở nụ cười mỉm dịu dàng.
“Vương phi, vị phu nhân này nói tới đây để tìm con gái, con gái bà ấy chính là Vương Ý Nhi đã tới đây hôm nay.” Cầm Chi nói.
Lương Vương nghe xong thì bật dậy, nhìn người phụ nữ đó: “Bà là mẫu thân của Ý Nhi? Nàng ấy vẫn chưa về ư?”
Người phụ nữ đó quan sát Lương Vương, rồi lấy chuỗi Phật ra lần trong tay, dịu dàng đáp lại: “Đúng vậy, ta là mẫu thân của Ý Nhi, hôm nay con bé đi ra ngoài nhưng đến giờ vẫn chưa về nhà, trước khi đi con bé có nói với hàng xóm rằng, sẽ đi tới phủ Công chúa, nên ta muốn hỏi thử xem hôm nay con bé có tới đây không?”
Tiêu Thác ngẩn người: “Trời ơi, vậy hôm nay người đã lên xe ngựa của Thái tử thật sự là Ý Nhi rồi.”
Người phụ nữ đó quay đầu nhìn Tiêu Thác, ngước lên hỏi: “Cậu nói Ý Nhi đã lên xe ngựa của Thái tử? Xảy ra chuyện gì vậy? Sao con bé lại lên xe ngựa của Thái tử?”
Bà bắt đầu lần chuỗi Phật với tốc độ nhanh hơn.
“Phu nhân, bà đừng quá lo lắng, giờ chúng tôi sẽ đi tìm Thái tử, đưa Ý Nhi về.” Tiêu Thác vội nói.
Bên này, Lương Vương đã siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên: “Tiêu Thác, chúng ta đi!”
Thương Mai sợ bọn họ kích động sẽ không tìm thấy Ý Nhi, nên nói: “Đợi đã, ta đi cùng hai người.”
Nhưng người phụ nữ đó lại ngăn cản bọn họ: “Nếu Thái tử đã dẫn nữ nhi của ta đi, vậy thì để ta tới tìm Thái tử, không làm phiền các vị nữa.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.