Tôn Xán lắc đầu: “Có bao nhiêu?”
Quý thái phi nhìn hắn: “Tôn gia chúng ta còn không bằng một đầu ngón tay của nàng.”
Tôn Xán kinh ngạc vô cùng: “Nhiều như vậy sao?”
“Bây giờ ngươi còn cảm thấy cưới nàng là chịu thiệt thòi không?” Quý thái phi nhìn hắn.
Tôn Xán “hihi” cười: “Vẫn là tiểu cô mẫu yêu thương ta, được, ngày mai ta sẽ vào cung nói với Hoàng thái hậu.”
“Ừm, đi đi!” Quý thái phi vẫy vẫy tay.
Tôn Xán cảm ơn hết lời rồi rời đi, tư thế đi đường càng uyển chuyển hơn.
Thái tử Lương Quốc đi thăm Tráng Tráng, Tráng Tráng vẫn mặc bộ giá y đó, hắn khẽ thở dài một hơi: “Năm đó, bổn cung đã định hôn ước với nàng, thật ra biết nàng đã có người trong lòng, nhưng bổn cung cũng không quan tâm, vì trong lòng bổn cung cũng có một người, chắp vá lại thôi, hai nước liên hôn cũng là chuyện tốt, nhưng lại không biết tại sao lại xảy ra nhiều chuyện đến vậy.”
Thương Mai nghe lời này, lại nhớ đến vị bang chủ Diêm Bang Lưu Nguyệt mà hắn từng nhắc đến, không biết người trong lòng hắn có phải nàng hay không.
Cô thật sự mong mỏi Lưu Nguyệt này có thể đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người.
Như vậy thì, Tráng Tráng sẽ có hi vọng rồi.
Mộ Dung Khanh hạ chỉ, dán hoàng bảng, tìm kiếm sừng huyết linh dương.
Hạ Lâm bị đưa về Thính Vũ Hiên, Liên Thúy Ngữ thấy Hạ Lâm còn sống, ôm hắn khóc sướt mướt.
Bởi vì Hạ Lâm trở về, đương nhiên không thể ôm Trần Nguyệt Nhung, nhưng Hạ Lâm rất sợ bà ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/799969/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.