Mộ Dung Khanh vội vàng ra lệnh dìu hắn vào, ngồi trên ghế.
Thương Mai chẩn mạch cho hắn, lại kiểm tra mắt và đầu lưỡi, kinh ngạc mà nói: “Ngươi trúng độc rồi.”
Tiêu Thác hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, nhưng không nói được, chỉ co giựt mặt mày.
“Mau, đuổi theo Lâm Lâm về đây.” Thương Mai đột nhiên nhớ ra gì đó, lập tức nói với Mộ Dung Khanh.
Mộ Dung Khanh đích thân chạy ra ngoài, đích thân thúc ngựa đuổi theo.
Tiêu Thác bắt đầu co giật nhẹ, nhưng từ từ tứ chi căng cứng lại, trên mặt ngừng co giật, nhưng không làm ra được bất kỳ biểu cảm nào.
Hắn bắt đầu cảm thấy khó thở, giống như trong lồng ngực bị cái gì đó đè xuống, hắn muốn vươn thẳng cổ ra để thở, nhưng phát hiện cổ cứng đờ không nhúc nhích được.
Cũng may Hạ Lâm đi không xa, Mộ Dung Khanh kéo hắn ta lên lưng ngựa, chạy như bay quay về.
Thương Mai nhìn thấy Hạ Lâm đi vào, vội vàng kéo lấy hắn nói: “Lâm Lâm, thuốc giải của Đường Hồ Lô.”
Hạ Lâm ò một tiếng, ngoan ngoãn lấy ra một viên đan dược từ trong túi đồ đưa cho Thương Mai: “Uống vào là được rồi.”
Thương Mai lập tức bảo Tiêu Thác uống vào, nhưng Tiêu Thác không thể tự nuốt xuống được, Mộ Dung Khanh một tay giật lấy bóp vụn bỏ vào trong nước, cưỡng chế rót vào, sau đó vỗ lưng hắn một cái, Tiêu Thác khụ một tiếng, nước men theo cổ họng ọt một tiếng đi xuống.
Nói ra cũng vô cùng thần kỳ, Tiêu Thác nuốt thuốc xuống một hồi liền có thể nhúc nhích rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/799965/chuong-348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.