Thương Mai và Mộ Dung Khanh đều chưa ngủ, ở bên giường trông nom Tráng Tráng.
Có thể làm được, đều đã làm rồi, bây giờ điều duy nhất có thể làm, chính là ở bên nàng.
Cả một đời của nàng đều sống trong sự giàu sang, nhưng mà nàng vẫn luôn rất cô độc, trong phủ công chúa xa hoa này, sống một cuộc sống đơn độc xa hoa cùng cực.
Chỉ có hai thị nữ ở bên cạnh theo hầu.
Còn có ngọc ngà châu báu, vinh hoa phú quý đếm không xuể, sự giàu sang kể không hết.
Nàng sở hữu những thứ nhiều người đều ngày đêm cầu mong, nhưng mà, những thứ nàng muốn lại không có được một món nào.
Nàng dùng cách oanh liệt nhất, tạm biệt thế giới này.
Thương Mai đã khóc rất nhiều lần, hai mắt bị sưng giống như trái đào.
Mộ Dung Khanh đi ra từ trong cung, cô cũng không hỏi hắn rốt cuộc đã nói gì với hoàng đế, bất kể trước mắt như thế nào, bây giờ đã là một hôn mê một bị thương nặng.
Truy cứu những thứ khác, đều không có ý nghĩa gì.
Từ khi Mộ Dung Khanh ra khỏi cung, tâm trạng cực kì không ổn định, hắn không ngừng hỏi bản thân, nếu như hắn ngồi ở trên cao, hắn sẽ hi sinh hạnh phúc cả một đời của một nữ nhân để đổi lại bình yên cho mình hay không.
Đáp án là hắn sẽ không làm vậy, bảo vệ quê hương và đất nước, là chuyện của nam nhân, hắn sẽ không hi sinh người thân của mình.
Hắn biết rằng làm hoàng đế có lúc cần phải lòng dạ độc ác, thủ đoạn dứt khoát,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/799963/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.