Không hiểu sao cánh mũi của Lương Vương có chút chua xót, hắn đang nằm trên đùi của hoàng thái hậu giống y như là lúc còn bé: “Tôn nhi cảm thấy rất hạnh phúc, có hoàng tổ mẫu tốt biết bao nhiêu.”
Chung quy là ông trời đối xử với hắn không tệ, ít nhất là mình còn có một hoàng tổ mẫu.
“Nhìn cái đứa nhỏ ngốc này đi, cũng không còn giống khi bé nữa.” Hoàng thái hậu từ ái nở nụ cười, đưa tay vuốt ve đỉnh đầu của hắn:
“Hoàng tổ mẫu đã lớn tuổi rồi, gần đây sức khỏe cũng không tốt, hi vọng là lúc còn sống có thể sẽ sắp xếp cho các ngươi tốt nhất, nếu như con đã thích tiểu thư Lâm gia như vậy, vậy thì dẫn đến đây cho ai gia xem một chút đi.”
“Được, nếu như hoàng tổ mẫu muốn gặp nàng ấy thì qua mấy ngày nữa tôn nhi sẽ dẫn nàng ấy vào cung.” Lương Vương lẳng lặng nói.
“Được rồi, tổ mẫu sẽ cố gắng thích nàng ấy, hi vọng là nàng ấy có thể hiểu được cách trân trọng con.” Hoàng thái hậu nói: “Thôi được rồi, bồi ai gia ra ngoài đi dạo một chút.”
Lương Vương lại không chịu đứng dậy: “Không đâu, con cứ muốn nằm như vậy, cả một đời đều không đứng dậy.”
Hoàng thái hậu bật cười: “Cái tính trẻ con này, đều đến lớn rồi sắp trở thành người thành thân, làm cho người khác chê cười.”
“Người nào thích cười thì cứ cười đi.” Lương Vương nhỏ giọng nói.
“Được được được, cứ nằm như vậy đi, nằm cả một đời.” Trên mặt hoàng thái hậu mang theo nụ cười từ ái, lại thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/799941/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.