Hai ngày sau Thương Mai đến Lương Vương phủ liền thấy tì thiếp trong phủ ôm đồ đạc đi ra, ngay cả Trắc phi cũng bị đuổi ra.
Nhưng trên mặt mỗi người đều rất vui, không hề có biểu cảm đau lòng.
Thương Mai thấy rất lạ, bước nhanh vào trong, thấy Lương Vương đang ngồi trong phòng, tay không ngừng gảy bàn tính, vừa tính vừa lắc đầu thở dài.
“Sao đều đi rồi? Đã xảy ra chuyện gì rồi?” Thương Mai hỏi.
Lương Vương ngẩng đầu, mặt mày u oán: “Bản vương lỗ to rồi.”
“Chuyện gì thế?” Thương Mai ngồi xuống, để hòm thuốc lên bàn, nhìn sổ sách của hắn, trên sổ ghi rất nhiều số, đều là chi ra.
“Đuổi hết rồi.” Lương Vương đau răng hít một hơi khí lạnh: “Tì thiếp năm nghìn hai, Trắc phi một vạn hai, đều đuổi đi rồi.”
Thương Mai bật cười, khó trách ai cũng vui vẻ như thế, thì ra đều nhận được khoản tiền lớn.
Thương Mai và Lương Vương sau khi quen thân, biết được những tì thiếp này và Trắc phi có vài người là con nhà nghèo, Trắc phi bị phu huynh bán vào cũng là con của chủ tiệm ngọc bích nhỏ, sau khi vào phủ, cũng có vài người chết bất đắc kỳ tử, dù sao Lương Vương cũng không chạm vào các nàng, cho ngân lượng rồi đuổi đi, các nàng tự nhiên vui vẻ rồi.
“Tại sao lại đuổi đi?” Thương Mai có hơi tò mò, hắn hiện nay cũng được rồi, theo lý mà nói nên hưởng thụ ngày xuân đến muộn của mình, nhưng vào lúc này đuổi người đi rồi.
Lương Vương gập quyển sổ lại, nghiêm túc nhìn cô: “Ngươi cũng đừng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/799933/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.