Nửa đêm, Thương Mai lần thứ ba từ gầm giường đứng lên, bò lên trên giường, oán khí mười phần cuộn mình ở trên giường, sau này cô nhất định phải ngủ ở bên trong. Mộ Dung Khanh xoay người, chân to đặt ở trên bụng của cô khiến cô hận đến mức nghiến răng, cô nhổm dậy định đấm một quyên vào mặt hắn nhưng thực sự nhìn khuôn mặt vô hại lúc ngủ của hắn cô lại không đành lòng, đành phải căm giận nằm xuống ngủ.
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng tươi sáng ngày tốt lành.
Nghiêm Vinh gõ cửa bên ngoài, nhỏ giọng gọi: 'Vương gia, Vương phi, nên thức dậy rồi.'
Thương Mai đã tỉnh lại nhưng không trả lời, để cho Nghiêm Vinh lại phải gọi thêm mấy lần.
Mộ Dung Khanh bị đánh thức, thấy Thương Mai nằm ở trên giường cười thì không khỏi nhíu mày: 'hắn gọi lâu vậy rồi mà nàng không đáp lại hắn một tiếng? Ồn ào quá.'
Thương Mai thở dài một tiếng: 'Cứ để hắn gọi đi, tiếp tục gọi.'
Quả nhiên, Nghiêm Vinh lại gọi tiếp: 'ương gia, Vương phi, nên thức dậy rồi.'
Nụ cười trên mặt Thương Mai càng sâu hơn, một tiếng Vương phi này vô cùng dễ nghe.
'Ngậm miệng lại, một canh giờ sau lại đến gọi!' Mộ Dung Khanh xốc màn trướng lên rống một tiếng.
Nghiêm Vinh nói: 'Vương gia, Thái hoàng Thái hậu đã thức dậy rồi, nói là đang chờ Vương phi tới kính trà.'
Thương Mai nghe vậy, liên vén chăn định đứng lên, Mộ Dung Khanh giữ chặt cánh tay của cô lại, ngẩng cổ lên nói: 'Để bà ấy đợi đi.'
Thương Mai nói: 'Như vậy không được đâu? Bà ấy đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/799920/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.