Hạ thừa tướng đến tiểu viện của Tây Môn Hiểu Nguyệt, ra lệnh cho người hầu đứng đợi bên ngoài, còn mình đi theo nha hoàn vào trong.
Tây Môn Hiểu Nguyệt đứng trước hiên nghênh đón, Hạ thừa tướng thấy hôm nay nàng ta cố ý ăn mặc đẹp, trên người mặc một chiếc váy gấm màu hạt lựu thắt eo, trang điểm rất tinh xảo, thoa phấn cũng không nhìn thấy vết sẹo, lông mày lá liễu, đôi môi đỏ mọng.
Ba ngàn sợi tơ xanh búi thành kiểu đuôi ngựa, những chiếc trâm cài tóc tua rua mạ vàng nhỏ giọt được cắm chéo, khi đi lại sẽ phát ra tiếng leng keng, không thể nói lên sự lười biếng xinh đẹp.
Nàng ta đứng trước hiên nhà tràn đầy ý cười: “Ngài đến rồi!”
Hạ thừa tướng thấy nàng ta hôm nay ăn vận lộng lẫy, cũng không có nửa phần hứng thú, nhưng nhớ ra còn phải câu cạnh nàng ta, bèn nhẹ giọng nói: "Đến rồi, mấy ngày nay vẫn tốt chứ?”
“Tốt, chỉ là vô cùng nhớ ngài” Nàng ta lao về phía trước, bổ nhào vào vòng tay của ông ta, một làn phấn son ập vào mũi, ông ta cố kìm lại sự chán ghét, nhẹ nhàng ôm nàng ta.
“Ta cũng nhớ nàng, nhưng việc phiền não quấn thân, không thể đến thăm nàng được”
“Thiếp cũng biết, vất vả cho ngài rồi” Nàng ta buông ông ta ra, mi mục hàm tình ngước nhìn ông ta, sau đó dắt tay ông ta vào trong: “Vào đây đi, thiếp có chuẩn bị rượu và thức ăn, uống với thiếp một chút”
Hạ tướng quân đi theo nàng ta vào trong, nhưng không quên chuyện chính: “Nha hoàn của nàng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/799899/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.