Chương trước
Chương sau
Lương Thái phó ngăn đại phu lại: “Ngươi nói mấy ngày nay không thấy Hạ đại phu sao? Không phải cô ấy đang đi hái thuốc sao?”

Đại phu nở một nụ cười: “Hái thuốc? Chỗ này muốn loại dược liệu nào có loại dược liệu đấy, nhà họ Hồ đã từng nói rồi, tất cả dược liệu trong vùng dịch đều do bọn họ cung cấp. Hạ đại phu không cần đi hái thuốc, trước khi nàng ấy đi nói bệnh này chưa có cách nào chữa khỏi được, sau đó thì rời đi.”

Lương Thái phó kinh hãi: “Cái gì? Nàng ta nói không thể chữa khỏi rồi bỏ đi? Nàng ta bắt chúng ta lập ra quân lệnh trạng, rồi bỏ đi là có ý gì? Chạy trốn sao?”

Lý Tướng quân vội vàng hòa giải: “Chuyện này là không thể nào.Hạ đại phu chưa bao giờ nói là không thể chữa khỏi, nàng ta đang nghĩ cách rồi.”

Lễ thân vương chặn đại phu lại: “Nàng chính miệng nói với người rằng không thể chữa hết, sau đó rời đi?”

Đại phu cúi người: “Hồi bẩm Vương gia, đúng là như vậy.”

Lễ thân vương nhíu mày: “Nàng ta vô trách nhiệm như vậy sao?”

Tiêu Kiêu thờ ơ nói: “Vương gia, nếu nàng ta muốn chạy trốn, không ngu ngốc đến mức sẽ đi rêu rao khắp nơi chứ? Lập quân lệnh trạng rồi chạy trốn chính là tội chết.”

Lễ thân vương nói: “Bản vương biết rõ nàng không ngu ngốc, nàng ta còn rất thông minh nữa, nhưng mà đã vài ngày không ở trong vùng dịch bệnh, chính là vô trách nhiệm.”

Tất cả mọi người đều biết, Lễ thân vương là một người có trách nhiệm với mọi việc, cho nên hắn rất chán ghét người vô trách nhiệm.

Lương Thái phó nghe thấy thế, nói với Lý tướng quân: “Ngươi nói nàng ta đi hái thuốc, vậy nhất định biết rõ nàng ta hái thuốc ở đâu đúng không? Ngươi đi tìm nàng ta về đi.”

Lý tướng quân ấp úng nói: “Chuyện này, mạt tướng cũng không biết nàng ta đi hái thuốc ở đâu.”

“Sao lại không biết? Nàng ta là chủ quản của vùng dịch này, nàng ta đi đâu cũng không dặn lại với các ngươi một tiếng sao?” Lương Thái phó lạnh lùng nói.

Nhu Giao huyện chúa tiến lên nói: “Thái phó làm sao lại kích động như vậy? Ngươi cũng nói Hạ Thương Mai là chủ quản của vùng dịch này, nàng ấy muốn đi đâu, đều có chủ ý của mình, chúng ta không thể truy hỏi được.”

“Nhu Giao huyện chúa, người vốn không nên ở chỗ này, vùng dịch có đại phu rồi, người không được phân phó thì phải rời đi ngay lập tức.” Lương Thái phó nghiêm mặt nói.

Nhu Giao huyện chúa hơi cao giọng nói: “Hoàng bảng đăng danh sách và kêu gọi rộng rãi các đại phu. Những đại phu khác có thể đến, sao ta lại không thể đến? Người khác ham mê vàng chẳng lẽ ta không thể ham mê vàng sao?”

Lương Thái phó lại nghiêm mặt nói: “Hoàng bảng đã được gỡ bỏ từ lâu, hơn nữa người đến khu dịch bệnh lâu như vậy, cũng không thể chữa khỏi bệnh hết cho mọi người, chứng minh người cũng không phải là người mà Hoàng thượng muốn tìm, người sớm thu dọn rồi tối nay rời khỏi đây đi.”

Mặt Nhu Giao huyện chúa tái đi vì tức giận: “Ta không đi, những người bệnh này luôn được ta chăm sóc, ta sẽ không đi nếu họ chưa khỏi bệnh.”

“Huyện chúa có cách chữa bệnh cho bọn họ không?” Lương Thái phó hung hăng nói.

Nhu Giao huyện chúa quay đi: “Ta không quan tâm, ta sẽ không bỏ mặc bất cứ ai tới cả, dù không thể chữa khỏi cho họ, ta cũng có thể giúp họ giảm bớt nỗi đau, ngươi không phải chủ quản ở đây, ngươi cũng không có quyền đuổi ta đi.”

Lương Thái phó thờ ơ nói: “Được thôi, ngươi đi tìm Hạ Thương Mai trở về, bổn quan tự nói với nàng ta.”

Nhu Giao huyện chúa cùng Lý tướng quân nhìn nhau, cả hai đều hơi tức giận, cũng có chút lo lắng, xem ra Lương Thái phó thật sự là đến để gây chuyện.

Đến cùng thì Thương Mai đi đâu rồi? Đã hai ngày nay cũng chưa quay về, nếu để cho Lương Thái phó trở về báo cáo, nhất định sẽ nói nàng ta bỏ bê nhiệm vụ, hoặc là vu oan cho nàng ta là đã chạy trốn.

Lương thái phó nhìn sang chỗ Lễ thân vương: “Vương gia, tình huống này ngài cũng thấy rồi đấy, Hạ Thương Mai không ở đây, chỉ tùy tiện để mấy người đại phu này ở đây mày mò, người của cục Huệ Dân cũng không thể đến hỗ trợ, xin ngài hạ lệnh, để cho người của huyện chúa rời đi, lại để cho người của cục Huệ Dân đi đến giải quyết.”

Lễ thân vương đang muốn nói chuyện, thì thấy cửa ở hậu viện mở ra, Trấn Quốc Công chúa chậm rãi bước ra, trên mặt lộ vẻ mỉa mai:
“Đây là lần đầu tiên Thái phó đến đây? Người nào không biết còn nghĩ Thái phó đều ngày ngày đến đây đấy, ta đã biết Huyện chúa cũng đã ở đây vài ngày, cũng biết đại phu của cục Huệ Dân không thể vào đến bên bên để chữa trị cho người bệnh.”

Lương thái phó không ngờ Trấn Quốc Công chúa cũng ở chỗ này, hơi giật mình một chút: “Tham kiến công chúa.”
Tiêu Kiêu đứng ở bên cạnh ông ta yên lặng nhìn Trấn Quốc công chúa, sau đó chắp tay: “Mạt tướng Tiêu Kiêu, tham kiến công chúa.”
Trong sảnh điện lộn xộn này, xung quanh đều là mùi hôi, Mộ Dung Tráng Tráng ngẩng đầu nhìn Tiêu Kiêu đã lâu không gặp, cảm giác như cách xa một kiếp.

Nhưng mà, chỉ trong một lúc lại trở lên bình tĩnh: “Tướng quân đã trở về rồi sao?”

“Đúng vậy!” Tiêu Kiêu nhìn nàng, trong mắt có loại cảm xúc khó tả: “Tôi trở về rồi.”

Tôi trở về rồi, tôi trở về rồi!

Giống như lúc trước cùng hắn ở trong cung, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài cung sống vài ngày, khi trở về, hắn trước tiên sẽ tìm nàng, sau đó nói cho nàng biết hắn đã trở về.

“Cô nhỏ!” Lễ thân vương tuân theo lễ nghi nghiêm ngặt, khom người cúi chào.

“Ừ, lão Tam cũng tới hả!” Mộ Dung Tráng Tráng cúi xuống nhìn hắn một cái nhàn nhạt: “Khu dịch bệnh không cần nhiều người như thế, lão Tam cẩn thận không lại trở thành lưỡi đao của người khác!”

Lễ thân vương hiểu rõ ý tứ của Mộ Dung Tráng Tráng, nhưng mà, hắn không quan tâm, dù sao, hắn cũng chỉ nhằm vào việc làm mà không phải là nhằm vào người.

Mộ Dung Tráng Tráng nhìn tên đại phu vừa nãy: “Vừa rồi bổn cung nghe được ngươi nói, Thương Mai đã nói với ngươi là cô ấy không chữa được bệnh nên muốn rời đi, đúng không?”

Đại phu trả lời: “Hồi bẩm công chúa, là như thế này, thật ra lúc vừa rồi công chúa đi vài, tất cả mọi người đều đồng ý nói là Hạ đại phu đi hái thuốc, nhưng mà tôi không đồng ý, nếu như Hạ đại phu thật sự chạy trốn, nên báo cáo với triều đình sớm một chút, để cho triều đình phái người đến tiếp nhận việc ở khu dịch bệnh.”

“Chạy trốn? Ngươi nói là chạy trốn sao?” Tên quan viên mà Lương thái phó đưa đến nhìn chằm chằm tên đại phu hỏi: “Ngươi xác định là cô ta chạy trốn sao?”

Đại phu trả lời: “Đã hai ngày không thấy trở về, hơn nữa, trước khi đi cô ấy thật sự đã nói với tôi như vậy, cho nên có thể suy đoán là cô ấy chạy trốn.”

Lương thái phó hỏi: “Ngày Thái tử đến, ngài ấy nói cũng không thấy cô ta, từ lúc Thái tử đến thị sát cô ta cũng chưa từng trở về sao?”
“Đúng vậy!” Đại phu nói.

Lương thái phó nói một cách chế giễu: “Nếu không phải là chạy trốn, đã hai ngày người cũng không trở về? Công chúa nói lý do là tại sao!”
Trên mặt Mộ Dung Tráng Tráng không có chút cảm xúc nói: “Bổn cung nói là nàng đi hái thuốc, thời gian còn chưa đến, sao Thái phó lại lo lắng?”

Lương thái phó dửng dưng nói: “Hái thuốc mà lại không mang theo người sao? Hơn nữa, hái thuốc sao lại phải nói với đại phu là cô ta không cách nào chữa được?”

“Đúng vậy, cô ấy muốn chạy trốn, tại sao phải nói với người ta răng không có cách nào chữa được? Thái phó cũng không nghĩ rằng quá mức ngu ngốc đi?”

Lời này Tiêu Kiêu đã từng nói qua, lúc Mộ Dung Tráng Tráng nói, hắn liền nhìn Mộ Dung Tráng Tráng.

Lương thái phó cười quái dị một tiếng: “Tốt, coi như là công chúa nói đúng, cô ta là đi hái thuốc, nhưng mà vừa đi chính là hai ba ngày, cũng quá mức vô trách nhiệm đi? Có loại thuốc nào mà cần cô ta tự mình đi há sao? Năm mươi mấy mạng người ở chỗ này chờ cô ta, cô ta vài ngày cũng không quay về, cho dù không phải chạy trốn, cũng là đã bỏ rơi nhiệm vụ.”

“Bỏ rơi nhiệm vụ? Thương Mai có chức quan nào ở trên người sao? Bổn cung sao lại không biết nhỉ?” Mộ Dung Tráng Tráng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.