Hoàng thái hậu nghe lời này, trong lòng vô cùng khó chịu: “Tấn Quốc công, lời thì nói như vậy, nhưng giờ phải thiêu chết mấy trăm người thôn Thạch Đâu thì quá sức tàn nhẫn, bởi không phải ai trong họ cũng nhiễm bệnh”
Tấn Quốc công vẫn nói: “Hoàng thái hậu, muốn thiêu chết nhiều người như vậy, ai cũng không muốn, nhưng cũng chẳng có cách nào cả. Đến hiện nay, ngự y cũng chẳng có cách nào để đối phó với tình hình dịch bệnh, nhân gian có người cho rằng, đây chẳng phải là dịch bệnh gì, mà là yêu ma gây rối, ông trời muốn trừng phạt Đại Chu ta, nếu những lời đồn này tiếp tục truyền xa, ắt sẽ gây ra đại loạn trong dân gian, nếu có người muốn gây chuyện, nhân cơ hội này gây rối giang sơn Đại Chu ta, đến lúc đó thì giang sơn của nhà Mộ Dung này ắt là hủy mất.”
Lương Thái phó thở dài một hơi, đứng ra nói: “Hoàng thái hậu, thân đồng ý với kiến nghị của Tấn Quốc công, chuyện này không thể kéo dài thêm nữa, không chẳng biết sẽ gây ra hậu quả gì, nếu Đại Chu ta mà có nội loạn, thì Bắc Mạc bên kia chắc chắn không bỏ qua cơ hội này.”
Thái hậu giơ tay: “Thái phó có phải đã quên, chúng ta và Bắc Mạc đã kí hòa ước rồi.”
Lương Thái phó nghe thế đáp lời: “Thái hậu, từ xưa tới nay, có biết bao vị quân chủ đã xé bỏ hiệp nghị chứ? Có đếm cũng đếm không hết, giang sơn Đại Chu ta xinh đẹp, đất đai màu mỡ. Trong mắt các nước khác là một khối bánh lớn đến cỡ nào, ai cũng đang nhìn chằm chằm. nếu nay Đại Chu ta chỉ vì bệnh dịch mà gây ra nội loạn, là thời cơ thâm nhập tốt nhất, còn ai nhớ tới cái hiệp ước đó có tồn tại hay không?”
Thôi đại nhân nói:” Lời của Thái phó cũng không sai, nhưng đốt thôn cũng chẳng phải biện pháp hay, việc này liên quan tới rất nhiều mạng người, đốt thôn Thạch Đầu rồi, vậy còn các binh lính trong quân thì sao? Dân chúng phố Tây, phố Bắc lại như thế nào? Chẳng lẽ gom chung đốt hết một lượt?
Thái phó lạnh lùng nói: “Nếu phải đi tới bước đường đó, thì đành phải thế, cũng tốt hơn để dịch bệnh tràn lan thêm nữa”
Thái phó nói như thế, bèn đứng ra: "Thần khẩn cầu Hoàng thái hậu và Vương gia hạ chị, đốt thôn Thạch Đầu, ngăn chặn dịch bệnh.”
Cứ thế quỳ xuống, hơn một phân ba quan viên cũng quỳ theo, tạo thế ép buộc.
Mộ Dung Khanh lạnh lùng nhìn một đống người đang quỳ phía dưới, trong mắt ánh lên tức giận cùng cực.
Tiêu Kiêu lạnh giọng nói: “Thái phó một câu thì đành phải thế thật sự khiến lòng người lạnh lẽo, không biết nếu ngài bị nhiễm bệnh rối, người xung quanh đều muốn đốt chết ngài, ngài sẽ cảm thấy như nào?”
Thái phó vẻ mặt thản nhiên đáp: “Nếu bản quan bị nhiễm bệnh, sẽ gây hại đến người khác, vậy bản quan còn cầu được đốt chết, tránh phải ở thế gian gây hại mọi người.”
Tiêu Kiêu lại nói: “Đó chỉ là do mọi chuyện chưa xảy ra trên người ngài sao? Nếu mà có xảy ra, chỉ sợ ngài sẽ không nói được như thế.”
Thái phó nhìn về phía Tiêu Kiêu: “Lời này của Tiêu đại tướng quân thật khiến lão phu thất vọng, ngài là đại tướng trong triều, là một trong những nòng cốt của triều đình, lại nói ra những lời ích kỷ như thế, nếu Đại Chu ta ai cũng ích kỷ chỉ biết nghĩ cho mình như ngài, thì nước ta sớm đã diệt vong.”
Tiêu Kiêu lại cười lạnh đáp: “Ý của Thái phó ngài là Đại Chu ta có được an yên phồn hoa như hôm nay, không có công lao của các tướng sĩ nơi biên thùy đổ máu xuống mà có được, mà là do nhưng người có tư tưởng như Thái phó ngài?”
Hoàng thái hậu nghe thấy hai người bắt đầu cãi nhau, bất giác nhíu mày quay đầu hỏi: “A Khanh, con có kiến nghị gì không?”
Bà chỉ là một người phụ nữ, những chuyện lớn quốc gia như thế vẫn phải nghe theo ý kiến của hắn.
Mộ Dung Khanh lại nhìn về phía Hạ Thừa tướng hỏi: “Thừa tướng có cao kiến gì không?”
Hạ Thừa tướng tựa hô không nghĩ tới mình sẽ bị hỏi nên ngay ra vài giây, sau đó đáp: "Thần, thần cho rằng , đốt thôn không phải cách hay.”
“Vậy làm như nào mới là cách hay?” Mộ Dung Khanh lại hỏi.
Hạ Thừa tướng đứng ra nói: "Thần cho rằng, tìm ra cách trị bệnh mới là cách tốt nhất.”
Tấn Quốc công nghe thế cười lạnh một tiếng: “Nói như Thừa tướng ai mà không nói được? Vấn đề là ngự y mãi vẫn không tìm ra được phương thuốc chữa bệnh, ngay cả nguyên nhân gây bệnh cũng không tìm được, ngược lại ta nghe dân gian đồn rằng, con gái của người Hạ Thương Mai biết cách chữa trị loại bệnh này, nhưng mà, cũng nghe đồn rằng thừa tướng ngươi thương tiếc con gái, không nỡ cho con bé đi đến khu có dịch.”
Hạ Thừa tướng đơ ra, gượng gạo đáp lời: “Ngài lời này nghe ai nói thế? Không hê có chuyện này, con gái thần chỉ là nữ tử khuê các, làm gì hiểu biết y thuật chứ?”
Tấn Quốc công hừ một một cái: “Hạ Thừa tướng không cân khiêm tốn, Hạ Thương Mai trị được bệnh động kinh cho Lương vương, ngay cả vết thương của Vương gia cũng lành lặn chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, này mà bảo nàng ta không hiểu biết y thuật sao?
Hoàng thái hậu nghe lời này, vui mừng, nhìn về phía Hạ Thừa tướng: “Ái khanh, Thương Mai, con bé thật sự biết cách trị bệnh này sao?”
Hạ Thừa tướng do dự một lát rồi mới đáp: “Bấm Hoàng thái hậu, con bé tuy từng có nói qua có biết sơ về cách chữa bệnh này, nhưng, cũng chỉ là biết sơ mà thôi, không phải năm chất chữa khỏi hoàn toàn.”
“Thật sao? Con bé thật sự từng nói thế?” Hoàng thái hậu vô cùng kích động hỏi. Hạ Thừa tướng gật đầu: “Vâng.”
Lương Thái phó lại hỏi: “Thừa tướng, giờ không phải là lúc đầu cơ chuộc lội kiếm công, ngài đừng có nói bậy.”
Hạ Thừa tướng nghe lời này, tức đến đỏ mặt: “Thái phó nói vậy là có ý gì? Bản tướng là người đứng trước nạn quốc gia mà đầu cơ chuộc lợi sao?”
Tấn Quốc công nghe thế thì nói: “Tuy đồn rằng Hạ Thương Mai biết cách chữa bệnh này, nhưng bản hâu không tin, Hạ Thương Mai nếu biết cách chữa, sớm đã đứng ra rồi, cần gì phải đợi tới lúc này? Bản hâu cũng không phải muốn ngăn thừa tướng ngài lập công, nhưng, chuyện này không phải chuyện nhỏ, ngài vô cớ cho mọi người hi vọng, cũng khiến Hoàng thái hậu và Vương gia đưa ra phán đoán sai lâm, đến lúc đó dịch bệnh không chỉ không giảm bớt mà còn lan rộng hơn, Hạ Thừa tướng ngài dù có một trăm cái đầu cũng chặt không đủ.”
Hạ Thừa tướng tức đến run người: “Tấn Quốc công đừng có ức hiếp người như vậy, bản tướng ở đây thay con gái lập Quân lệnh, nếu con bé trong vòng nửa tháng không tìm ra được phương thuốc chữa bệnh, sẽ bị chém đầu”
Lễ Thân vương vẫn luôn không nói gì từ đầu, nghe đến câu này của Hạ Thừa tướng, bất giác nhíu mày: “Ngươi thay Hạ Thương Mai lập Quân lệnh, nhưng người bị chém đầu lại là con bé? Này không được, phải đổi ba chữ Hạ Thương Mai thành Hạ Hòe Quân mới đúng.”
Vẻ mặt Hạ Thừa tướng tái đi đôi phân.
Mộ Dung Khanh bình tĩnh nhìn về Thái Tử đứng ngay đầu nói: “Thái tử, cũng nói ý kiến của mình xem”
Thái tử trước giờ mang tâm thái đứng cho đủ số, vốn cũng chẳng để tâm đến chuyện hôm nay, hắn còn đang mãi nghĩ về chuyện của nhà họ Hồ, từ khi xảy ra chuyện của Hạ Oanh Nhiễm, ngày hôm qua hẹn Hồ Hạnh Nhi đi ra, thế mà lại bị từ chối, hắn vô cùng tức giận, nhưng biết mọi chuyện phải trách Hạ Oanh Nhiễm.
Cho nên, khi nghe Mộ Dung Khanh hỏi, lại nghĩ đến lời dặn dò của của Lương Thái phó, hắn nói: “Bản cung cảm thấy, nếu đã muốn lập quân lệnh, thì nên thêm cả mạng của Hạ Thương Mai và Hạ Thừa tướng cùng lập, như thế mới công bằng.”
Hạ Thừa tướng nghe thế ngẩng đầu nhìn Thái tử, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Hoàng thái hậu không vui nói: “Cứ để Thương Mai đi chữa trị thử xem, sao lại cứ phải lập quân lệnh?”
Thái phó nói: “Hoàng thái hậu, thật ra lập ra quân lệnh cũng là việc tốt, ít nhất, có thể để Hạ Thương Mai dốc sức mà nghiên cứu cách chữa bệnh, nếu mà không có áp lực, nàng ta chưa chắc sẽ cố hết sức.”
Hoàng thái hậu lại nhìn về phía Mộ Dung Khanh hỏi: “Con nói xem sao?”
Mộ Dung Khanh từ đầu đã chẳng nói gì, vẻ mặt cũng vô cùng thản nhiên, tựa như chuyện mà họ đang bàn tới chẳng có chút dính líu gì tới hắn.
Nhưng mà, thật ra tất cả mọi người đều biết, hắn hiện giờ đã cưỡi hổ khó xuống, nếu tình hình bệnh dịch không thể khống chế được, thật sự sẽ gây ra bạo động trong nước.
Cho nên, đối với Mộ Dung Khanh mà nói thì đốt thôn là một chuyện tốt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]