Tiêu Thác nghĩ cũng đúng, lập tức giục ngựa quay đầu đuổi kịp Thương Mai.
Hắn xuống ngựa đi đến trước xe ngựa Thương Mai, vén rèm lên: "Vương gia nói, bảo ngươi mượn cớ rời khỏi kinh thành một đoạn thời gian trước."
Thương Mai gật đầu: "Ta hiểu rồi."
Tiêu Thác khẽ giật mình: "Ngươi không hỏi tại sao ư?"
Thương Mai mỉm cười, ngước mắt nhìn Tiêu Thác: "Không cần hỏi, ta biết nguyên nhân, ngươi trở về nói với vương gia không cần lo lắng cho ta."
Tiêu Thác cảm thấy rất kỳ lạ: "Không nói ngươi cũng biết tại sao phải đi sao? Ngươi thông minh như vậy sao?"
Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của hắn, Thương Mai không khỏi buồn cười: "Đúng vậy, ta thông minh như vậy đấy."
"Nhưng con gái không nên thông minh như vậy." Tiêu Thác lẩm bẩm.
"Được, sau này ở trước mặt ngươi, ta sẽ cố gắng hết sức giả vờ ngu ngốc một chút."
Tiêu Thác phức tạp liếc nhìn cô: "Được rồi, ngươi đi đi, bây giờ nhìn thấy phụ nữ ta cảm thấy rất phiên."
"Tại sao ngươi lại cảm thấy phiên? Bây giờ, Loan Loan cũng không hề quấn lấy ngươi."
Tiêu Thác hừ một tiếng: "Giờ cứ nhìn thấy ta là nàng lại hỏi ta Tô Thanh ở đâu, xem ra nàng rất coi trọng Tô Thanh, thế mà còn nói muốn gả cho ta, phụ nữ đều là thứ thay đổi thất thường."
Thương Mai nở nụ cười: "Không phải ngươi không thèm nàng sao? Ngươi không có thèm thì có người thèm, ngươi còn để ý làm gì chứ?"
"Hừ!" Tiêu Thác quay người lên ngựa, thúc ngựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/799865/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.