Chương trước
Chương sau
Mộ Dung Khanh thản nhiên nói: “Cái chết của Lam Ngọc cũng có thể coi là một lời cảnh cáo với lão phu nhân, hy vọng bà ta tạm thời không động vào nàng.”

Hắn dừng lại rồi cười khẩy: “Nhưng đó là điều không thể, hiện nay Tướng phủ đã đến bước đường cùng rồi, nàng nên biết Thái phó ra tay với Hồ gia, Hạ Oanh Nhiễm phải bảo vệ ngôi vị Thái tử phi, không dễ vậy đâu.”

“Ta biết, đại tiểu thư Hồ gia chưa chắc sẽ đồng ý.” Thương Mai đáp.

“Hồ Hạnh Nhi... Mộ Dung Khanh ngẩng đầu nhìn cô: “Hơi giống nàng.”

Thương Mai giật mình: “Hơi giống? Giống về diện mạo sao?”

“Không, là tính cách hoặc là sự việc từng trải qua, trước kia nàng ấy ở Hồ gia chỉ là một bé gái mồ côi bị bắt nạt, nhưng bỗng chốc được lão gia tử tán thưởng, còn tiếp quản sản nghiệp của Hồ gia, trở thành người nữ giàu nhất Đại Chu.”

Lòng Thương Mai chấn động: “Nàng ãy từng bị thương không?”

Mộ Dung Khanh nhìn cô: “Câu hỏi này của nàng có hàm ý gì không?”

“Hả?” Thương Mai khó hiểu một lúc.

“Lúc trước ta kể với nàng chuyện của tam ca, nàng hỏi người ta có từng bị thương không. Lần này nói tới Hồ đại tiểu thư, nàng cũng hỏi người ta có từng bị thương không, sao nàng lại quan tâm vấn đề bị thương này đến vậy?”

Thương Mai cười tươi rói: “Ta là đại phu, nàng ấy là người giàu có, nếu từng bị thương hoặc để lại di chứng gì, có lẽ ta có thể kiếm được tiên của nàng.”

“Tham tiên!” Mộ Dung Khanh cười mắng.

Hai người ở với nhau hoà hợp khiến Thương Mai cảm thấy rất thoải mái.

Đại tiểu thư Hồ gia này thật đáng để nghiên cứu.

Nhưng Thương Mai cũng tự cười bản thân, có lẽ là do cô có di chứng, thấy ai có thay đổi tính tình lớn là lại nghĩ người này cũng xuyên không tới.

Cô rất mong có người đồng hương!

“Đúng rồi.” Thương Mai chợt nhớ đến sự khác thường của Lương Vương hôm nay: “Lương Vương điện hạ hôm nay đột nhiên nói ta không cần tới trị liệu nữa, mà nhìn hắn có vẻ rất tức giận.”

Mộ Dung Khanh lãnh đạm trả lời: “Ừm, nàng đã nói với hắn nàng sẽ chữa nơi đó cho hắn phải không?”

“Hắn thăm dò ta, ta tưởng Hoàng hậu đã nói với hắn rồi nên thừa nhận.”

Mộ Dung Khanh nhíu mày: “Nàng thông minh vậy chắc cũng nghĩ ra vì sao hắn lại giận đến thế chứ ”

“W ta là nữ nhân sao?” Thương Mai hỏi.

Mộ Dung Khanh gật đầu: “Đây là nguyên nhân thứ nhất, nàng là nữ đại phu, cho dù là đại phu nhưng đồng thời cũng là Hoàng thẩm thẩm tương lai của hắn, sao hắn có thể để nàng chữa bệnh? Thứ hai, chuyện này là nỗi đau trong lòng hắn, hắn từng nghiêm lệnh Hoàng hậu không được nói với bất kỳ ai, hắn cũng không chấp nhận điều trị, nhưng Hoàng hậu lại bảo nàng tới chữa cho hắn, sao hắn có thể chấp nhận được? Hơn nữa còn chưa hỏi ý kiến của hắn.”

“Hoàng hậu nương nương không nói gì với hắn sao?”

Mộ Dung Khanh đáp: “Có lẽ lúc hắn bị ốm đã từng ám chỉ, Hoàng hậu quá nóng lòng muốn hắn khỏi bệnh, vì vậy cho rằng hắn cũng nghĩ như thế. Hoàng hậu yêu con không có gì sai, bà ấy chỉ là không cân nhắc đến suy nghĩ của hắn, nhất là chuyện này có vẻ vang không? Hơn nữa hắn cho rằng Hoàng hậu nói với nàng, chứ không phải nàng tự phát hiện nên mới giận.”

Thương Mai hơi ủ rũ, khó khăn lắm mới khiến Lương Vương tin tưởng cô, nhưng cuối cùng lại thất bại.

Hơn nữa điều cô lo lắng là nếu Lương Vương không đồng ý để cho cô chữa, sợ là Hoàng hậu nương nương sẽ không tha cho cô. Vì cô đã biết bí mật của Lương Vương, Hoàng hậu bảo vệ con trai nên sẽ giữ bí mật này cho con, không loại trừ khả năng sẽ giết người diệt khẩu.

Cô nghĩ đến cảnh lộn xộn trong cung, lòng không khỏi buôn bực, cô không muốn chọc tới đám phi tần, Hoàng hậu đâu...

Thương Mai trở về Tướng phủ với vẻ không vui, cô hỏi Quế Viên, hắn nghe nói có thể đến Vương phủ thì rất vui.

“Đến để canh cửa sao? Được, nô tài bằng lòng đi.”

Thương Mai cười nói: “Không, Vương gia nói tuổi ngươi còn nhỏ nên học chút gì đó, chàng nói sẽ để ngươi đi theo tiên sinh kế toán học kỹ năng trước.”

“Học kỹ năng?” Quế Viên mở to mắt, hơi thở trở nên gấp gáp hơn: “Đi theo tiên sinh kế toán học kỹ năng? Thật sự có thể sao?”
Thương Mai hỏi: “Ngươi có thích không?”

“Có, có, nô tài muốn học.” Quế Viên cực kỳ hứng khởi, nếu không phải hai chân bị thương thì hắn đã nhảy dựng lên rồi.

“Muốn học thì an tâm dưỡng thương đi.” Thương Mai nói.

“Nô tài biết rồi, nô tài nhất định sẽ cố gắng học.” Quế Viên gật đầu thật mạnh, khuôn mặt tái nhợt đây vui mừng và kích động.

Lòng Thương Mai lại cảm thấy rất nặng nề.

Nhiều năm làm đặc công khiến cô cảm nhận được hơi thở nguy hiểm.

Trực giác này dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của cô mà có, cho nên cũng không thể nói là vô căn cứ.

Hành lang và hòn giả sơn bị nổ tung, chỉ có Hạ thừa tướng nói vài câu tàn nhẫn với cô, sau đó không có chuyện gì xảy ra, khá là bất thường.

Nhưng khi có tình huống bất thường thì có nghĩa là có khả năng sẽ có nguy cơ.

Quả nhiên đêm hôm đó Du ma ma bị Hoàng hậu triệu vào cung.

Khi rời xung, trời đã vê khuya.

Thương Mai vẫn chưa ngủ, chờ Du ma ma về.

Sau khi Du ma ma về thì tới thẳng phòng của Thương Mai, nặng nề nói: “Đại tiểu thư, hôm nay Lương Vương điện hạ vào cung nổi giận đùng đùng với Hoàng hậu nương nương, bây giờ Hoàng hậu nương nương rất căm hận người.”

“Bà ấy nói gì?” Mặc dù Thương Mai đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nghe Du ma ma luôn điềm tĩnh cũng phải nói nghiêm nghị như vậy thì lòng cô không khỏi nặng nề thêm.

Du ma ma đáp: “Ý Hoàng hậu nương nương là để nô tỳ giám sát người, bà ấy sẽ lại làm công tác tư tưởng cho Lương Vương điện hạ, nếu đến cuối cùng mà Lương Vương điện vẫn không muốn chữa trị, bà ấy nói để nô tỳ hạ độc.”

Thương Mai cười khổ: “Việc trong dự liệu.”

Du ma ma lắc đầu: “Còn có một điều có lẽ đại tiểu thư không nghĩ tới, Hoàng hậu nương nương đã không còn tin nô tỳ nữa, cho nên ngày mai sẽ có một thị vệ vào phủ, với cái danh tốt đẹp là bảo vệ đại tiểu thư, nhưng thực chất là để theo dõi đại tiểu thư và nô tỳ.”

Thương Mai cau mày: “Thực xin lỗi, là ta đã liên lụy bà”

Du ma ma lắc đầu, nhìn Thương Mai, khẽ thở dài: “Không, là nô tỳ tự lựa chọn, nô tỳ không hối hận.”

“Ma ma cũng biết thủ đoạn của Hoàng hậu nương nương đó, bây giờ bà không hối hận là vì chưa gặp tai hoạ, đến ngày đó ta sợ ma ma cũng sẽ trách ta.” Thương Mai phân tích theo bản chất của người bình thường, bây giờ ma ma nói không hối hận là vì vẫn tin có thể trở lại.

Chí ít thì vẫn còn hy vọng với cô.

Nhưng cô cũng không chắc vì bây giờ cô đã bị mai phục mọi mặt.

Du ma ma nhẹ nhàng lắc đầu, khuôn mặt già nua lộ vẻ nhìn xa trông rộng: “Nô tỳ vào cung từ năm mười ba tuổi, sống ở trong cung tới giờ, trong số nô tài thì cũng được coi là có danh lợi. Nhưng có lúc nô tỳ tự hỏi bản thân, đây có phải điều mình muốn không? Chốn thâm cung, số nô tài được chết an lành không nhiều, đi theo chủ tử càng mạnh thì càng có kết cục bi thảm, vì bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành vật hy sinh cho chủ tử.”

Thương Mai nhìn bà, không nói gì.

“Nhưng” Du ma ma chậm rãi quỳ xuống: “Nô tỳ chưa bao giờ nghĩ có ngày sẽ gặp được một người thật lòng coi nô tỳ là người nhà, bảo vệ nô tỳ bằng mọi giá. Nô tỳ chưa từng bày tỏ tâm ý với đại tiểu thư, bây giờ nguy cơ ập đến, nô tỳ muốn nói với đại tiểu thư, nếu đại tiểu thư không bỏ nô tỷ thì cả đời này nô tỳ sẽ không rời xa đại tiểu thư”

Thương Mai đưa tay đỡ bà, nghiêm mặt nói: “Ma ma, mau đứng lên đi, ta biết tâm ý của bà, ta chưa bao giờ nghi ngờ lòng trung thành của bà dành cho ta. Thật ra, từ bỏ cuộc sống xa hoa trong cung mà đến Tướng phủ chịu khổ cùng ta, trải qua từng đợt âm mưu tính toán cũng đã làm khó bà.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.