Trần Loan Loan buồn bã nói: “Không có gì, tỷ thay quần áo trước đi, lên xe ngựa rồi nói.
Thương Mai chỉ đành ôm quần áo, chậm chạp đi ra phía sau bình phong.
Mộ Dung Khanh trừng mắt nhìn cô, mặt mày tức giận.
Thương Mai dựng thăng ngón tay để lên môi, dùng khẩu hình nói: “Đừng lên tiếng.”
Mộ Dung Khanh bực bội quay mặt đi, nhưng lại nhanh chóng quay lại, nhìn cô từ trên xuống dưới, giống như đang đợi cô thay quần áo.
Thương Mai lại rất phóng khoáng, cởi áo ngoài ra, Mộ Dung Khanh tò mò nhìn áo lót của cô, Thương Mai trừng mắt nhìn hắn, không nói gì, chỉ nhanh chóng thay quần áo.
Sau đó, cô dán sát vào tai hắn, nói nhỏ: “Đợi chúng ta ra ngoài rồi người hãy đi ra, đừng để ai phát hiện đó.”
Nói xong, cô không để ý đến Mộ Dung Khanh đang tức giận, lập tức đi ra ngoài.
“Được rồi, đi thôi. Thương Mai cầm hòm thuốc định đi.
Mộ Dung Tráng Tráng đứng dậy, kéo Trần Loan Loan định bỏ đi, phía sau bình phong đột nhiên vang lên tiếng “hắt xì”, tuy đã cố kìm nén lại rồi, nhưng tiếng động này cách rất gần, mọi người cũng không thể vờ như không nghe thấy được.
Mộ Dung Tráng Tráng nghi ngờ quay đầu lại: “Ai ở phía sau bình phong đó?”
“Một thị nữ, đang giặt đồ.” Mặt Thương Mai xanh lè, nhịn thêm chút nữa không được sao?
“Giặt đồ ở đây?” Mộ Dung Tráng Tráng bước nhanh qua đó, thấy Mộ Dung Khanh đang vô cùng đáng thương đi chân trần ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/799842/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.