Thương Mai năm xuống, hai tay gối đầu, hai mắt đen láy nhìn hắn: “Mộ Dung Khanh, ta đột nhiên nhớ đến một chuyện.”
“Chuyện gì?” Mộ Dung Khanh nhìn nàng, khi cô trầm tĩnh lại trông rất đẹp, cũng không để ý đến cách xưng hô của cô.
“Vì sao Lễ Thân Vương lại nuôi chó vậy?”
Mộ Dung Khanh kéo cô dậy, xoa mặt cô: “Đừng đánh trống lảng, nói mau, sao lúc nãy nàng lại cười.”
Thương Mai đẩy tay hắn ra: “Đừng làm hư kiểu tóc của ta, hôm nay tự búi tóc đó, đẹp không?”
“Đừng đánh trống lảng!” Mộ Dung Khanh tức giận.
“Không đánh trống lảng mà,” Thương Mai duỗi tay chỉnh tóc lại, nói thầm: “Chỉ cảm thấy ta cẩn thận trang điểm đẹp như thế này, người lại không nhìn cái nào, trong lòng hơi khó chịu.”
“Nói không hả, nàng có nói không hả?” Mộ Dung Khanh thô lỗ túm chặt lấy nàng, giận dữ nói.
Thương Mai chớp mắt, yên lặng nhìn hẳn gọi: “ương gia!”
Không khí có hơi kỳ lạ, Mộ Dung Khanh nhìn hai mắt cô, dời xuống đôi môi đỏ của cô, đầu óc có hơi xúc động: “Cái gì?”
“Cái tay kia của người, có thể di chuyển sang nơi khác không!” Thương Mai liếm môi nói.
Mộ Dung Khanh cúi đầu, mới kinh ngạc phát hiện ra tay của hắn đang chạm vào ngực cô, đột nhiên đẩy cô ra, ghét bỏ nói: “Chạm vào như thế mà lại chẳng có tí cảm giác gì, giống hệt một người nam nhân, Hạ Thương Mai, nàng có dáng người không đó?”
Thương Mai nói thầm: “Ta còn đang phát triển cơ thể.” (¬‿¬)
Mộ Dung Khanh liếc xéo cô: “Không biết xấu hổ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/799840/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.