Một cây kim bay vào lồng sắt, cắm lên đầu Vương Du.
Vương Du từ từ ngừng điên cuồng, ngã người ra sau, mắt cũng dần nhắm lại.
Người phi châm là Mộ Dung Khanh, trên tay hắn cầm một hộp sắt nhỏ, là dụng cụ đựng kim độc, tất nhiên thứ mà hắn phi không phải kim độc, mà là kim có tẩm thuốc mê.
Hắn sải bước đi tới, kéo tay Thương Mai: “Đi, ta đưa nàng về.”
Thương Mai vừa mở miệng thì thấy sự đau khổ lướt qua mắt hắn, đột nhiên hiểu ra hắn không muốn ở đây đối mặt với Vương Dụ, binh lính của hắn.
Thương Mai không biết nên an ủi hắn thế nào, vì vậy cô đã im lặng suốt quãng đường.
Khi gần đến Tướng phủ, Mộ Dung Khanh bỗng nói: “Lãnh thổ của Đại Chu ta đều được bảo vệ bằng máu của những binh lính này, bách tích có thể an cư lạc nghiệp, những người ở trên cao có thể không lo lắng mà hô mưa gọi gió đều là nhờ có họ. Bản vương thề sẽ dùng tính mạng của binh lính để cướp quyền chiến đấu, ta sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào.”
Thương Mai nhìn thấy cơn thịnh nộ cuồn cuộn trong mắt hắn, trên trán nổi gân xanh, có thể thấy hắn đã đến cực hạn nhẫn nại.
Thương Mai đưa tay muốn ôm hắn một cái nhưng lại cảm thấy không thích hợp, tay giơ ra dừng lại giữa không trung, sau đó từ từ hạ xuống: “Xin lỗi, ta không giúp được gì.”
“Hạ Thương Mai, bản vương sẽ không tha cho Hạ Hoè Quân, người gây ra chuyện này chính là ông ta.” Mộ Dung Khanh nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/799830/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.