Lúc Thương Mai đưa thư thả vợ cho Liên Thị, Liên Thị cũng không hề quá kích động, chỉ đưa tay nhận lấy, vuốt ve một lúc rồi nói Tiểu Khuyên: “Tiểu Khuyên, ngươi đi cất nó giúp ta, đặt trong hộp nhỏ ở ngăn kéo đầu tiên là được.”
“Phu nhân không muốn biết trong đó viết gì sao?” Tiểu Khuyên tò mò hỏi.
Liên Thị lắc đầu, cười cười: “Cô nương ngốc, viết cái gì cũng không quan trọng, chỉ cần có ba chữ thư thả vợ là được.”
“Vâng!” Tiểu Khuyên vẫn không hiểu được suy nghĩ trong lòng Liên Thị, nghe theo lời dặn đi cất nó đi là được rồi.
Thương Mai ngồi xuống nhìn Liên Thị: “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tự do rồi.”
Liên Thị cười nhạt: “Đúng vậy, tự do, cảm ơn con, Thương Mai.”
“Hai mẹ con với nhau, nói mấy thứ này làm gì.”
Liên Thị sờ soạng nắm tay cô, đột nhiên nghiêm mặt lại: “Đời này con sẽ luôn là con của mẹ, tình cảm này sẽ không thay đổi.”
Thương Mai có chút cảm động, cô biết cả đời này Liên Thị cũng sẽ không quên được nguyên chủ Hạ Thương Mai, nhưng mà cô có thể làm đứa con gái thứ hai của bà.
Du ma ma lại nhẹ nhàng thở dài: “Tuy nói viết thư thả vợ, đã tự do, nhưng mà trong lòng lão nô vẫn cảm thấy khó chịu thay phu nhân”
“Khó chịu gì chứ? Không phải vẫn khá tốt sao?” Thương Mai cười an ủi.
Du ma ma vừa nói rồi lại rưng rưng nước mắt: “Không biết khó chịu chuyện gì, chỉ cảm thấy phu nhân không nên bị đối xử như thế.”
Liên Thị nói: “Ma ma ở trong cung đã nhìn đủ loại chuyện, cũng phải biết mọi chuyện trên đời đều chỉ là một lần trải nghiệm, không có gì nên hay không nên cả.”
Du ma ma lau khóe mắt, lại cười, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng trở nên hiền lành hơn lúc Thương Mai nhìn thấy bà: “Được rồi, nếu đã là chuyện tốt thì tối nay chúng ta phải chúc mừng một trận.”
Tiểu Khuyên lại đột nhiên đặt câu hỏi: “Nhưng mà bây giờ phu nhân đã hòa li với Tướng gia, sau này phải ở đâu? Không lẽ về Liên phủ sao?”
Thương Mai lắc đầu nhìn Liên Thị: “Mẹ có thích mảnh đất ở hậu hoa viên không? Nếu thích thì chúng ta lấy về.”
Liên Thị hiểu ý Thương Mai, Thương Mai muốn sống cùng bà, không muốn bà sống lẻ loi một mình ở ngoài, bây giờ mắt bà đang có bệnh, cũng không thể đi ra ngoài ở, lúc bà chữa trị cũng không thể chạy tới chạy lui hai đầu được, quan trọng nhất là tuy Tướng phủ vẫn là một nơi rất nguy hiểm, nhưng đi ra ngoài thì sẽ an toàn sao? Thương Mai không chăm sóc được, có lẽ sẽ càng nguy hiểm hơn.
“Được, lấy về đi, dựng một căn nhà gỗ ở ven hồ, mẹ ở nhà gỗ là được.” Liên Thị nói.
“Căn nhã thất của phu nhân Linh Lung ở lại sắp phải dọn đi rồi.” Du ma ma nói.
Thương Mai lạnh nhạt đáp: “Dù sao bà ta cũng không thích hậu hoa viên.”
Bên ngoài có tiếng bước chân, Tiểu Khuyên chạy ra ngoài xem, ngẩn ra: “Tướng gia đến?”
“Ngươi đi ra ngoài đi, bổn tướng muốn nói với phu nhân của ngươi vài câu.” Hình như Hạ Thừa Tướng vừa mới uống rượu xong, mặt căng chặt, giống như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng.
Thương Mai ở trong nhà nghe được, hỏi Liên Thị: “Mẹ có muốn nói chuyện với ông ta không?”
Liên Thị lắc đầu: “Không cần thiết, nếu đã viết thư thả vợ rồi thì không cần nói gì nữa, nói gì cũng chỉ dư thừa.”
Thương Mai cũng không muốn Liên Thị nói chuyện với ông ta, cô chỉ tôn trọng ý kiến của Liên Thị nên mới hỏi thử.
“Được, nếu mẹ không muốn nói chuyện với ông ta, con ra ngoài đuổi ông ta đi.” Thương Mai nói xong lập tức đứng dậy.
Thương Mai đi ra ngoài, Hạ Thừa Tướng nhìn chằm chằm Thương Mai, cười lạnh nói: “Ngươi hài lòng chưa?”
Thương Mai bình tĩnh nhìn ông: “Có cái gì mà hài lòng? Mọi chuyện chỉ thuận theo tự nhiên mà thôi.”
“Gọi bà ta ra đây, ta có chuyện muốn nói với bà ta.” Hạ Thừa Tướng huy tay, ra vẻ không muốn nói chuyện cùng Thương Mai, trông có chút nóng nảy.
Thương Mai bình tĩnh nói: “Không, ông say rồi, quay về đi, chỗ này không có ai muốn nói chuyện với ông hết.”
Hạ Thừa Tướng hung dữ nhìn chằm chằm Thương Mai: “Hạ Thương Mai, tuy ta đã hòa ly với mẹ của người, nhưng ngươi vẫn là con gái của Hạ Hòe Quân ta, ăn cơm của Tướng phủ, mặc quần áo của Tướng phủ, ngươi dám can đảm ăn nói với ta như thế này, có tin ta xé rách miệng ngươi không?”
Thương Mai nhìn ông, đáy mắt hiện lên vẻ tàn khốc: “Tướng gia đúng là mau quên thật, không phải Hạ Thương Mai đã chết vào lân ép hôn kia rồi sao? Ông đã tự tay giết chết con gái của ông rồi.”
Hạ Thừa Tướng cười lạnh: “Vớ vẩn, nếu ngươi đã chết thì còn tốt, ít nhất trong lòng ta vẫn còn xem ngươi là con gái của ta, nhưng bây giờ chúng ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn chút tình cảm cha con gì cả.”
Thương Mai cười lạnh: “Khi nàng còn sống, ông không xem nàng là con gái của ông, bây giờ nàng đã chết, ông lại còn nói cái gì mà tình cha con, nực cười, đi về đi, đây vốn là một cuộc tranh đấu ngươi chết ta sống, ông chưa bao giờ lưu tình với ta, ta vẫn chưa đủ năng lực để hạ bệ ông, mọi chuyện vẫn còn chưa kết thúc.
“Ta không nói chuyện với người.” Đáy mắt Hạ Thừa Tướng hiện lên một tia hung ác, rống cổ lên: “Liên Thúy Ngữ, bà ra đây, bà trốn bên trong đó thì tính là cái gì chứ? Lăn ra đây.
Mắt Thương Mai cũng hiện lên vẻ âm độc: “Xin Tướng gia tự trọng, còn làm ồn nữa cũng chẳng có ích lợi gì cho ông cả.”
“Vậy sao? Vậy ngươi nói xem như bây giờ thì bổn tưởng có lợi gì? Ngươi đã cướp hết tất cả mọi thứ của ta, Hạ Thương Mai, ta là phụ thân của người, vì sao ngươi lại độc ác như vậy? Ngươi có tin ta lập tức đánh chết ngươi không? Ngươi chết thì sẽ bớt rất nhiều chuyện.”
Hạ Thừa Tướng đã uống rất nhiều rượu, ông chỉ mới vê phủ được một lúc mà đã uống say đến mức này, chắc chắn đã nốc rất nhiều, mới say nhanh đến thế.
Thương Mai nghe ông ta tức giận lên án, trong lòng lại cảm thấy lạnh lùng, tất cả mọi thứ của ông đã bị cướp sạch? Không, ông còn đang sống rất tốt, quyền cao chức trọng, sau này muốn cưới người nào thì cưới người đó, chẳng thiệt gì cả, nhưng mà nguyên chủ Hạ Thương Mai thì sao? Đã chết đi vĩnh viễn, chết trên sàn nhà lạnh băng kia.
Cuộc đời của ông quan trọng, vậy cuộc đời của Hạ Thương Mai thì sao? Trong lòng ông có từng giữ lại chút tình cảm nào đối với đứa con gái này không? Có từng tiếc hận cho nàng nửa câu không?
Đợi nàng chết rồi mới đi nhớ đến cái tình cha con khốn nạn kia, trên đời này làm gì có chuyện tốt đến thế?
Vốn Liên Thị không muốn bước ra, nhưng mà bà không muốn để một kẻ say khướt ồn ào với Thương Mai, bà sợ Hạ Thừa Tướng say rồi sẽ đánh người, bà chưa bao giờ làm gì cho Hạ Thương Mai của hiện tại, nếu bà có được một phần sức lực, cũng muốn dùng nó để che chở cô.
Cuộc đời vô tình, bà chỉ có Hạ Thương Mai.
Du ma ma đỡ bà ra ngoài, vội vàng bước ra tức giận nói: “Hạ Hòe Quân, nếu ông dám chạm vào một sợi tóc của nàng, cho dù Liên Thúy Ngữ ta có liều cái mạng này cũng sẽ bầm thây ông ra vạn đoạn.”
Thương Mai ngơ ngẩn nhìn Liên Thị, từ khi cô đến cổ đại đến giờ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Liên Thị nói ra những lời như thế, tức giận đến thế.
Hạ Thừa Tướng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Liên Thị, cười khẩy rồi lại điên cuồng cười to, giống như là nghe được một chuyện rất tức cười.
“Băm thây ta ra vạn đoạn? Liên Thúy Ngữ à Liên Thúy Ngữ, bà có còn nhớ cách đây không lâu bà và ta còn kết tóc, muốn bên nhau cả đời sao?”
Giọng nói của ông như không như cười, trong bi thương lại lộ ra vẻ cười nhạo.
Liên Thị lạnh lùng nói: “Không, đó đã là chuyện cách đây rất lâu rồi, nhưng mà trí nhớ của ông tốt như thế, chắc là vẫn còn nhớ rõ, sau khi chúng ta kết tóc không bao lâu ông đã dẫn theo Trần Nguyệt Nhung quay về, nói với ta rằng ông yêu bà ta, ta trở thành một người phụ nữ không hiền huệ, không rộng lượng, hẹp hò, mười sáu năm qua, ông chưa từng nhớ đến chút tình cảm vợ chồng nào, không thương yêu Thương Mai, thậm chí vì muốn để cho Hạ Oanh Nhiễm gả cho Thái Tử, ông còn vô tình ép gả Thương Mai cho Lương Vương, từ ép hôn đến
tận bây giờ, ông nói cho ta biết ông đã ra tay tàn nhẫn với con gái ông bao nhiêu lần rồi? Nếu nàng không có mạng lớn, bây giờ đã biến thành một oan hồn từ lâu rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]