Chương trước
Chương sau
Mấy chiếc xe ngựa đã được Tướng phủ sử dụng.
Lão phu nhân ngôi chung với Hạ Oanh Nhiễm, Hạ Thừa tướng và Tây Môn Hiểu Nguyệt ngôi cùng một chiếc, không ai nguyện ý ngôi cùng Thương Mai, Thương Mai cho Tiểu Khuyên cùng Đao lão đại lên xe ngựa.
Xe ngựa của Tướng phủ rất lớn, hai người ngồi chung một xe không thành vấn đề, nhưng Tây Môn Hiểu Nguyệt không muốn cùng lão phu nhân ngôi chung, lão phu nhân cũng không nguyện ý ngồi chung với Tây Môn Hiểu Nguyệt, vì vậy phải chuẩn bị ba cỗ xe.
Nhưng mà Tướng phủ hành động luôn luôn quái dị, vài người ra ngoài dùng tới ba cỗ xe ngựa, xem như không có gì kỳ lạ.
Đao lão đại ngày đó theo Thương Mai mới lần đầu tiên ngồi xe ngựa, hiện giờ là lần thứ hai, hắn vẫn có vẻ lo lắng.
Tiểu Khuyên nhìn ngón chân của hắn: “Đại tiểu thư không phải cho ngươi mua giầy mới rồi sao? Sao ngươi không dùng?”
Đao lão đại nhìn chân mình, ngập ngừng nói: “Lễ mừng năm mới mới dùng.”
“Tại sao chứ?” Tiểu Khuyên cười nhạo: “Tên ngốc nhà ngươi, lê mừng năm mới đều dùng đồ mới, giây mới, quần áo mới, tất cả đều mới.”
“Thật chứ?” Đao lão đại nhìn Thương Mai, đáy mắt tràn ngập sự kính yêu: “Đại tiểu thư, cô là người tốt, là người tốt tốt nhất ta từng gặp, giống như Bồ Tát.”
“Ngươi làm sao biết Bồ Tát tốt?” Tiểu Khuyên nhạo báng hắn ta.
Đao lão đại nói: “Bồ Tát đương nhiên là tốt, chỉ cần đi trong miếu, trên bàn thờ của Bồ Tát đích nhất định có đồ ăn, trong miếu có đại sư nói, cơm chay của Bồ Tát dành cho người không có cơm ăn, ai đói bụng đến đó đều có thể lấy ăn.”
Thương Mai mỉm cười: “Như vậy, vị này đại sư là người tốt.”
“Đều tốt! Đầu tốt!” Đao lão đại chưa từng đọc sách, không biết đạo lý lớn, dù sao ai cho hắn ăn cơm đều là người tốt.
Thương Mai biết hắn có tư tưởng này, cô cảm thấy cần phải đảo ngược lại.
Cô nói: “A Đại, ngươi hãy nghe ta nói, trên thế giới này, có rất nhiều loại người, cho ngươi cơm ăn chưa hẳn là người tốt, chúng ta phải học cách phân biệt thị phi.”
“Thị phi?” Đao lão đại ngẩng đầu nhìn Thương Mai: “A nương cũng nói thị phi với ta, nhưng ta không biết là cái gì.”
Vì thế, trên đường đến phủ Quốc công, Thương Mai không ngừng phổ cập kiến thức thị phi cho Đao lão đại, Đao lão đại vốn là con người hết sức đơn thuần, Thương Mai nói gì hắn đều nghe.
Đến phủ Quốc công đích, hẳn nói: “Ta hiểu rồi, nếu người tốt bảo ta đi đánh người xấu, chẳng sợ không cơm ăn, ta đều phải đi đánh, nếu là người xấu bảo ta đi đánh người tốt, cho dù cho ta ăn thịt, ta cũng không có thể đi.”
Thương Mai sợ run: “Đại khái ý là như vậy.”
Được rồi, ngươi muốn ăn đủ thứ, cần phải lịch lãm.
Cô rất may mắn khi Mộ Dung Khanh gặp Đao lão đại, nếu công phu của hắn bị người xấu lợi dụng, thật thảm.
Lúc Đao lão đại xuống xe ngựa, lại nói thêm một câu: “Đại tiểu thư là người tốt, Đại tiểu thư bảo ta đi đánh ai, ta đi đánh người đó.”
Lời này làm cho Tiểu Khuyên vô cùng khen ngợi, vỗ bờ vai của hắn nói: “Đúng vậy, chính là như vậy, ngươi thực thông minh.”

Đao lão đại ngây ngốc cười hô hố, ánh mắt hơi kích động, hắn đời này chưa được ai khen ngợi, thật sự là chuyện lạ đối với hắn.

Cửa Phủ Quốc công cửa đã có người chờ sẵn nghênh đón chú rể mới, thảm đỏ bố trí từ cửa đi vào, hai bên cửa lớn, giắt hai dây pháo, chỉ chờ chú rể mới và Tây Môn Hiểu Nguyệt bước vào cửa sẽ châm lửa đốt pháo.

Phụ thân và mẫu thân của Tây Môn Hiểu Nguyệt cũng đứng ở cửa nghênh đón, với tư cách là Đại phu nhân Phủ Quốc công, bà ta mấy năm nay vẫn không xuất đầu lộ diện, bởi vì bà ta yếu đuối và keo kiệt, không thể đảm đương ngôi vị chủ mẫu, chỉ có thể cho chỉ thứ hai Lương thị xuất đầu.

“Bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu!” Hạ Thừa tướng tiến lên thi lễ, hôm nay ông ta không cố ý cách ăn mặc, thoạt nhìn chỉ nhỉnh hơn thiếu niên một tí, cho nên ngay cả Tây Môn đại gia cũng giống như chỉ thua ông ta vài tuổi, nhưng hôm nay nhìn qua, vẫn có khoảng cách.

Đại phu nhân Lý thị rất vui mừng khi nhìn thấy Hạ Thừa tướng, người con rể Thừa tướng điểm, rốt cuộc làm cho bà ta có thể ngẩng đầu lên trong gia tộc.

Bà ta lại nhìn đến mặt Tây Môn Hiểu Nguyệt, sợ run: “Sao lại bị thương nặng vậy?” Ngày đó xảy ra hỏa hoạn, Tây Môn Nhị gia trở về có nói qua, người của phủ Quốc công chắc chắn biết.

Tây Môn Hiểu Nguyệt nói: “Không sao, ngự y nói vết sẹo sẽ mờ dần.”

Lý thị lúc này mới nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rôi.” Dung nhan là vũ khí của phụ nữ, nếu không có dung nhan, nàng ta ở Tướng phủ không có cách nào đứng vững trận tuyến.

“Lão phu nhân!” Lý thị gặp lão phu nhân xuống xe ngựa, vội vàng tự mình tiến đến nâng đỡ.

Lão phu nhân mỉm cười nói: “Hôm nay đã quấy rầy phủ Quốc công, ở đây nhiều người quá, thật hổ thẹn.”

“Lão phu nhân người đừng nói như vậy, ta đều là người nhà, ngài có thể đến, cầu còn không được.” Lý thị vô cùng vinh dự nói.

Lương thị đứng phía sau, thân sắc lạnh nhạt nhìn hết mọi chuyện trước mắt, khi Lý thị đỡ lão phu nhân đi vào, bà ta không né không tránh, đón nhận ánh mắt xéo xắt đắc ý của Lý thị.

“Lão phu nhân đi đường vất vả.” Lương thị thản nhiên nói.

Lão phu nhân nhìn thấy Lương thị, trong đáy mắt tỏ vẻ không tự nhiên, giống như nghĩ đến chuyện hỏa hoạn hôm đó.

Thương Mai và Hạ Oanh Nhiễm cùng đi vào, Lương thị gật đầu chào, nhưng không tỏ ra chút gì thân thiết.

Hạ Oanh Nhiễm nhìn thấy, lạnh lùng thốt: “Rắn chuột một ổ, Hạ Thương Mai, ngươi chừng nào thì cùng Lương thị cấu kết?”

Đao lão đại nghe vậy, vội sờ người lấy con đao ở ngực, nhưng lại sờ đến cây roi, roi này là Thương Mai đổi cho hắn, đao tạm thời không thể dùng, chỉ có thể dùng roi.

Hắn nhẹ giọng hỏi Tiểu Khuyên: “Vừa rồi nàng ta mắng Đại tiểu thư phải không?”

“Đúng vậy, nhưng cứ nhẫn nhịn đã, quá tam ba bận, Đại tiểu thư bị cùng một người nhục mạ ba lần, ngươi có thể động thủ.” Tiểu Khuyên nói.

“Ta biết rồi.” Đao lão đại đáp.

Phủ Quốc công trang trí so với Tướng phủ xa hoa hơn rất nhiều, có một loại hơi thở quý tộc cực kỳ xa hoa, nhưng điểm không thể không nói chính là, trong phủ có rất nhiều đồ cổ, không tính chính sảnh, hầu hết mọi nơi đều không được tu sửa.

Từ chính sảnh nhìn ra ngoài sân, có mấy bồn mẫu đơn, hiện giờ không phải thời điểm hoa nở, nhưng để ý sẽ thấy bên cạnh mẫu đơn là một hàng cây thược dược, hành lang gấp khúc lại bày mấy bồn hải đường.

Thêm đá bạch ngọc có vài dấu vết mòn vẹt, giống như người ta đã mài qua.

Tại chính sảnh có trưởng bối trong bộ tộc của Tấn Quốc công ngồi sẵn, Tây Môn thái bảo ngồi ở ghế trên.

Thương Mai xem qua, thấy ông ta râu tóc bạc trắng, xiêm y bằng gấm vóc màu xanh, tuy rằng trang phục đã lỗi thời nhưng rất sạch sẽ.

Khuôn mặt cực kỳ uy nghiêm, ánh mắt cơ trí, ngồi ở chỗ kia, tự dưng tỏa ra khí thế nghiêm nghị.

Đây là chút lịch lãm của người đã trải qua nhiều thế sự, người bình thường không thể có được loại khí thế này.

Như Mộ Dung Khanh, hắn ta mặc dù nhàn tản ngồi ở ghế trên, trên mặt còn mang theo nét tươi cười, trên người hắn tỏa ra khí thế hào hùng.

Khí thế của hắn ta giống như người từ sa trường trở về.

Sau khi mọi người vào nhà, đều hàn huyên chút chuyện.

Tây Môn thái bảo cùng Hạ Thừa tướng nói mấy câu, hỏi một số chuyện, Hạ Thừa tướng trả lời khéo léo, thái bảo rất vừa lòng.

Ngay thời điểm mọi chuyện đang hài hòa, Lương thị đi vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.