Thương Mai hỏi Liên thị về giao dịch với lão phu nhân, Liên thị nói cho cô biết từng chuyện, lại nói vô cùng tỉ mỉ.
Thương Mai lo lắng nói: “Có thể lấy lại khế ước bán thân của Quế Viên thì tất nhiên là tốt. Nhưng sao có thể giảm hình phạt cho Tây Môn Hiểu Khánh được? Chúng ta cũng không thể đi cầu xin Vương gia.”
Liên thị khẽ cười: “Con đấy, vẫn nên đọc luật lệ Đại Chu nhiều hơn đi. Trong luật lệ này có một điều, chỉ cần chứng minh kẻ đả thương người khác thực sự bị điên thì có thể miễn hoặc giảm hình phạt.”
Thương Mai “A” một tiếng, không ngờ luật Đại Chu cũng có điều này.
Thương Mai cười nói: “Mẫu thân, mẫu thân đọc hết các sách, bây giờ lại có thể phát huy tác dụng rồi.”
“Ngày mai con đi một chuyến qua nói chuyện một chút với Lương thị về điểm này, Lương thị sẽ biết làm thế nào để tìm nhân chứng chứng minh Tây Môn Hiểu Khánh bị điên.” Liên thị nói.
“Vâng, ngày mai con sẽ đi một chuyến.” Thương Mai nói.
Cả chiều tối không nói chuyện.
Sáng sớm, Thương Mai đeo hòm thuốc ra cửa.
Nàng đi tới nhà mẹ đẻ của Lương thị trước, nói kế hoạch với Lương thị. Lương thị rất cảm kích. Sau khi bà ta dập đầu cảm tạ Thương Mai, lại chất đống rất nhiều dược liệu và quà tặng quý lên trên xe ngựa của Thương Mai.
Thương Mai chẳng qua chỉ từ chối lấy lệ, lại thật sự rất muốn có được những dược liệu này. Cộng thêm những món quà kia thoạt nhìn chắc là vàng bạc châu báu các loại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/799811/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.