Lưu Thị và Phu nhân Nguyệt Nhung đứng cạnh nhau nhìn sang, trên gương mặt Lưu Thị mang vẻ kiêu ngạo nhìn tất thảy bằng nửa con mắt, nhưng những lúc tham gia yến tiệc cùng mọi người như thế này, bà ta đều sẽ như vậy, vì Liên Thị gần như không bao giờ xuất hiện, còn Phu nhân Nguyệt Nhung, trên danh phận là phu nhân, nhưng đó cũng chỉ là xưng hô, từ đầu đến cuối bà ta chỉ là thê thiếp, vậy nên khi bà ta đứng đây với thân phận Nhị phu nhân nhà họ Hạ liền có phong thái tư thế của nữ chủ nhân.
Bà ta nhìn con gái mình chất vấn Hạ Thương Mai, gương mặt hiện lõ ý cười đầy nông cạn, bà ta lại nhìn vết thương trên trán Phu nhân Nguyệt Nhung rồi bảo Hạ Phương Nhi: “Phương Nhi, không được ra tay, tùy ý dạy bảo mấy câu là được rồi.”
Câu này của bà ta thực chất là nói với Phu nhân Nguyệt Nhung, bà xem đi, các người ức hiếp Hạ Thương Mai toàn thân thương tích, một kẻ hủy dung một kẻ bẻ gãy ngón tay, nhưng Hạ Thương Mai không thèm ra tay với các người, suy cho cùng, bà là thím hai của Hạ Thương Mai, lại là phu nhân được cưới hỏi đàng hoàng, không giống loại thê thiếp như bà ta.
Hạ nhị thúc và Hạ Thừa tướng cũng nhìn qua đó, Thương Mai ngẩng đầu, ánh mắt bắt gặp khuôn mặt của Hạ Thừa tướng làm cô sững người.
Khuôn mặt này có thể dùng từ “đặc sắc” để miêu tả, hai mắt thâm quầng, sống mũi cong vẹo, môi sưng vù, hai bên gò má gầy vết thương bầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/799747/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.