"Chuyện này..." Ông ta nghi ngờ không thôi hết nhìn Thương Mai, rồi lại nhìn chủy thủ, chữ viết trên đuôi chủy thủ kia nếu ông ta không nhìn lầm là chữ “Long”.
Làm sao có khả năng này? Chủy thủ có khắc chữ “Long” sao có thể ở trên tay Hạ Thương Mai được chứ?
Trần thị và Hạ Oanh Nhiễm bị cây chủ thủy này gây thương tích, hoàn toàn không oan uổng chút nào, không chết đã là may mắn lắm rồi.
Trong đầu ông ta xẹt qua vô số ý nghĩ nhưng tất cả đều bị gạt qua một bên. Ông ta cầm chủy thủ, bước tới cung kính trao lại cho Thương Mai: "Đại tiểu thư, theo bản quan thấy chuyện tối nay chỉ là hiểu lầm, đại tiểu thư đừng trách, bổn quan còn có việc, xin đi trước một bước."
Nói xong, ông ta lại không để ý tới Thái tử, cũng không chào tạm biệt Hạ thừa tướng mà đi thẳng ra ngoài.
Thái tử thấy thế cũng vội vàng bảo thị vệ dìu mình rời đi, hai tên quan do Lương Thái phó mang đến kia cũng đã đi rồi.
Hạ Oanh Nhiễm thấy lúc Thái tử rời đi cũng không hề liếc mắt nhìn nàng ta. Nàng ta vừa đau lòng lại vừa tức giận, nhịn không được khóc lóc nói: "Phụ thân, chuyện gì thế này? Cứ để mặc nàng ta gây tổn thương con và mẹ như vậy sao?"
Hạ thừa tướng liên tục nhìn chằm chằm vào chủy thủ trên tay Thương Mai, mất tập trung nói: "Nếu việc này đã báo quan rồi thì nghe lời của Lương đại nhân là được."
Có thể dọa Lương thái phó thành bộ dáng thế này, chắc chắn lai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/799740/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.