Liên thị nhanh chóng ý thức được, thần sắc của bà ta chợt biến nhưng vẫn lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh.
"Ta không thấy được nữa đúng không?" Giọng nói của bà bình tĩnh, không chút xúc động.
Thương Mai im lặng trong chốc lát rồi nói: "Việc này chỉ là tạm thời, có lẽ do phần đầu bị thương nên mới chèn lên dây thần kinh thị giác.”
"Uhm, không sao." Nói xong, bà ta liền sờ soạng rồi giữ chặt tay của A Cửu: "Mắt của ta đã mù từ trước, mù rất nhiều năm rồi."
Có tiếng thở dài khẽ khàng gần như không thể nghe thấy ở cuối câu nói, giọng điệu của bà ta vẫn vô cùng bình tĩnh, không mang theo một tia oán hận, nhưng Thương Mai cùng Mộ Dung Tráng Tráng lại nghe ra sự bi thương khó nói bằng lời.
Nếu trong giọng nói của nàng có sự kích động hoặc tức giận thì có lẽ sự bi thương sẽ không thấm đẫm như vậy.
"Hãy nói cho con biết chuyện xảy ra thế nào?" Thương Mai đè nén lửa giận trong lòng xuống.
"Chúng ta đang ở đâu?" Liên thị hỏi lại.
Mộ Dung Tráng Tráng trả lời: "Phu nhân, chúng ta đang ở y quán, có lời cứ việc nói, bổn cung đang ở đây.”
Thần sắc của Liên thị dần buông lỏng: “Công chúa cũng có mặt sao? Được.”
Bà ta giữ chặt tay Thương Mai rồi đứng dậy, Thương Mai kê sau đầu và bên hồng bà ta một chiếc gối mềm, thầy thuốc của y quán liền dâng lên một chén nước.
Thương Mai cho Liên thị uống nước xong liền hỏi: “Chuyện diễn ra thế nào? Tại sao Hạ Hòe Quân muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/799732/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.