Lại bộ thượng thư nói: “Bây giờ Hoàng thái hậu từ chối không gặp, cũng không hạ chỉ để Thái tử giám quốc, càng không nói tự mình chủ chính, nên làm sao đây? Chúng ta tiếp tục thế này cũng không phải cách, ngược lại sẽ khiến Mộ Dung Sùng chủ động kìm hãm chúng ta”.
Sắc mặt Lương thái phó nặng nề, cũng không nói gì, ánh sáng nơi đáy mắt ngày càng lạnh lẽo, như đã có kế hoạch rồi.
Hoàng thái hậu ngồi trên ghế cao nhìn Nam Hoài Vương đã mấy năm không gặp, trong lòng đương nhiên cũng xúc động.
“Đứng lên, để mẫu hậu nhìn xem.
Nam Hoài Vương tiến lên phía trước, lại quỳ xuống, nhoài người cạnh đầu gối của Hoàng thái hậu khóc lóc.
“Nhi thần bất hiếu, không thể hầu hạ dưới gối mẫu hậu, còn khiến mẫu hậu phải lo lắng cho nhi thần”, Nam Hoài Vương khóc cực kỳ đau lòng, nước mắt thấm ướt làn váy của Hoàng thái hậu.
Hoàng thái hậu không khỏi đau lòng, cũng buồn bã rơi lệ: “Con lẻ loi một mình ở miền Nam, làm khó con rồi”.
“Không, là nhi thần đáng tội, trước kia nhi thần tuổi trẻ hiếu thắng, quá kiêu ngạo, Hoàng thượng phái nhi thần đến miền Nam là đúng, mấy năm nay, nhi thần không ngừng kiểm điểm lỗi lầm của mình, còn qua lại với danh sĩ ở miền Nam, càng hiểu được đạo lý trên đời, nhi thần thật sự sai rồi. Nhưng nhi thần ở miền Nam, cũng không biết Hoàng thượng..., nói đến đây, giọng hắn ta trở nên nghẹn ngào, nước mắt đàn ông không ngừng rơi xuống, cực kỳ đau lòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/799714/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.