Mộ Dung Khanh đột nhiên cười lớn, vẫy tay chào khi cô đi tới.
Thương Mai ngôi bên cạnh, nhìn hắn.
“Nàng hãy để bổn vương uống một ngụm, bổn vương sẽ nói cho biết một bí mật, bí mật này có liên quan đến nàng.” Mộ Dung Khanh vô cùng nghiêm túc nói.
Thương Mai có chút do dự, bí mật của cô? Cô thì có bí mật gì mà hắn biết nhưng cô lại không biết? Có phải là bí mật về Nguyên chủ?
Trí nhớ của Nguyên chủ mặc dù vẫn lưu lại trong đầu cô, nhưng là có phân thiếu sót.
Cô có chút động lòng, nhưng vẫn lắc đầu: “Uống rượu thì phải tự mình lấy, khi nào khỏe thì tự lấy uống.”
Tuy rằng rất có hứng thú, nhưng cô vẫn phải tuân thủ quy tắc nghề bác sĩ.
Mộ Dung Khanh cúi đầu xuống: “Cô nương quá cứng đầu không làm cho người ta yêu thích đâu.”
Thương Mai đặt tay hắn vào trong chăn: “Người bệnh rất không nghe lời cũng làm thầy thuốc không thích đâu.”
Mộ Dung Khanh nhìn mặt cô, đưa bàn tay ra: “Mặt của nàng rất giống mèo mướp, đi lấy thuốc đi.”
“Ta không thấy, nơi này không có gương, cũng không quan trọng, vết thương ngoài da rất nhanh lành.” Thương Mai thậm chí còn không sát trùng.
“Đem lại đây.” Mộ Dung Khanh ngẩng mặt lên ra lệnh.
Thương Mai lắc đầu: “Không cần...”
“Lần thứ hai!” Mộ Dung Khanh bắt đầu nghiêm khắc.
Thương Mai đành nghe theo, lấy trong tay áo ra một túi nhỏ đựng lọ thuốc mỡ, thuốc này chuyên dùng trị các vết thương ngoài da,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/799706/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.