Mặt cô đầy vết thương, trên người cũng thế. Khi nhảy xuống vách núi, tuy đầu tiên cô nhảy xuống mặt đất bằng, nhưng không đứng vững nên lăn xuống, tới mặt đất bằng tiếp theo mới dừng hẳn, rồi nhanh chóng ẩn náu ở phía dưới mỏm núi đá nhô lên.
Sau khi hai tên thị vệ đó đi rồi, cô mới dám ló mặt ra, may mắn nơi này ánh sáng mặt trời rất tốt, giúp cô dễ dàng cởi dây thừng, cho đến khi Tiêu Thác tới cứu.
"Đau không?" Hắn khàn giọng hỏi, giọng nói trầm thấp mê hoặc, đôi mắt đen láy như vực thẳm, phản chiếu bóng hình cô.
Thương Mai lắc đầu: “Không!” Thật ra cũng không đau, người từng vào đội đặc công sao lại bị vết thương ngoài da này đánh gục được?
Ngón tay Mộ Dung Khanh chạm vào một vết thương khá lớn trên cổ cô, ngón tay như không có nhiệt độ, lạnh lẽo, nhưng động tác run rẩy, hắn dùng hết sức lực mới nâng tay lên được.
Thương Mai nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng đặt xuống, nói. "Vương gia tỉnh lại là tốt lắm rồi, rất nhiều người lo cho người ."
Khóe miệng Mộ Dung Khanh nhếch lên, nở một nụ cười dịu dàng, nhưng sự lạnh lùng trong mắt dần dần ngưng tụ lại: “Rất nhiều người lo cho ta?”
Hắn như đang tự hỏi, nhưng cũng như mỉa mai.
Thương Mai nghi ngờ nhìn, thấy hắn đã chậm rãi nhắm mắt lại nên không hỏi nữa, vươn tay kiểm tra nhiệt độ cơ thể hắn , vẫn còn sốt.
"Ta lại giúp người xử lý vết thương, người nhịn đau nhé." Thương Mai cởi áo quần hắn, dịu dàng nói.
Mộ Dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/799704/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.