An Thân Vương rất hài lòng với câu trả lời này, bèn cũng không lại hỏi gì nữa, đi qua nhìn Lương Vương.
Khi ông ta từ bên người Thương Mai đi qua, Thương Mai cũng là cảm giác được một luồng hơi thở cấp bách mạnh mẽ, luồng hơi thở này và hơi thở trên người của Mộ Dung Khanh là rất giống nhau, chỉ là ông ta so với Mộ Dung Khanh muốn hơi thu liễm ở bên trong.
Mộ Dung Khanh là kiểu người cho dù ngồi lặng lẽ một chỗ cũng lấp lánh hào quang muôn trượng, ngang ngượng hào hùng, khiến người tiếp cận không được.
Thương Mai lắc đầu một cái, làm sao cứ nghĩ đến Mộ Dung Khanh?
Trong lòng có loại ưu tư bất ổn, Thương Mai ra sức lắc đầu đi qua, nói: “Vương Gia, điện hạ đã khoẻ hơn rồi.”
“Từ sắc mặt của hắn Bản Vương thấy được.” An Thân Vương nói.
Từ bên cạnh, Thương Mai lấy bức hoạ kia đưa cho An Thân Vương: “Nhiếp Chính Vương kêu thần nữ chuyển cái này cho ngài.”
An Thân Vương vươn tay nhận lấy, trên mặt không một chút biểu cảm: “Ừ.”
Thương Mai thấy ông ta cũng không có mở ra xem, cũng không đưa cho tên thị vệ ở phía sau, chỉ là luôn cầm ở trong tay, thì hỏi: “Vương Gia không xem thử à?”
Ánh đèn chiếu rọi nét mặt tắt đi trời quang chưa xong của ông ta, ông ta thấp giọng: “Xem rồi.”
Thương Mai ngạc nhiên: “Xem rồi?”
Ông ta cũng chưa từng mở ra, làm sao đã xem rồi?
Khuôn mặt của ông ta nghiêm túc nhấn mạnh: “Đúng vậy, đã xem rồi.”
Thương Mai nhìn ông ta, không hiểu rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/799679/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.