Thương Mai cũng có chút xấu hổ: "Thật ra, ta không hiểu rõ Ôn Ý lắm, cũng không biết bà ấy là nhân vật lớn gì, vốn tưởng không ai biết, nên tùy tiện lấy tên bà ấy ra để lừa gạt một chút, ta thất sách rồi."
"Suy nghĩ quá đơn giản!" Mộ Dung Khanh hừ một tiếng, nhưng lập tức nghi hoặc: "Ngay cả Ôn Ý ngươi cũng không biết sao?”
"Ta biết bà ấy là Hoàng hậu của Lương quốc, hơn nữa còn có sách về châm cứu nổi tiếng, quyển sách đang ở trong phủ." Mộ Dung Khanh đứng phắt dậy: "Ngươi nói cái gì, sách về thuật châm cứu đang ở trong phủ thừa tướng sao?"
"Đúng như vậy, ở chỗ mẫu thân ta." Thương Mai thấy hắn kinh ngạc như thế thì cũng có chút thận trọng, dò hỏi: "Thuật châm cứu này rất lợi hại phải không?"
"Thuật châm cứu của ngươi là học từ quyển sách này phải không?" Mộ Dung Khanh nhìn chằm chằm cô hỏi.
"Xem như vậy." Thương Mai trả lời mập mờ.
Mộ Dung Khanh ngồi xuống, dần dần có vẻ đã hiểu ra: "Ừm!"
Mộ Dung Khanh thật không kìm nén được kích động trong lòng, nếu y thuật của nàng là học được trong thuật châm cứu, vậy thì nàng nhất định có thể chữa khỏi cho Toàn.
Bao nhiêu người ước mơ thuật châm cứu, vài chục năm nay, cả giang hồ lẫn giới y thuật đều tìm tung tích quyển sách này, nhưng lại không ngờ nó nằm trong tay Liên Thị, không ai có thể nghĩ đến điều này.
"Sau này đừng nhắc đến với bất kỳ ai là thuật châm cứu ở trong tay ngươi." Mộ Dung Khanh nghiêm túc nói.
Thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/799656/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.