Trước khi Liên Thị được gả cho Hạ Thừa tướng, bà là một tài nữ nức tiếng thiên hạ, kiến thức uyên thâm, tuy không đến mức trên thông thiên văn dưới tường địa lý, nhưng cũng là một nữ nhân thông minh, duyên dáng.
Bà nhìn ngắm khuôn mặt của Thương Mai, trong lòng cảm thấy đau đớn vô cùng, bà biết, con gái của mình, đã chết rồi.
Thù giết con, sao có thể không báo?
Ngày mười tám tháng năm, con gái cả của Hạ Thừa tướng – Hạ Thương Mai được gả cho Lương Vương Mộ Dung Toàn, hôn lễ được tổ chức rộn rã linh đình.
Trời còn chưa sáng, Thương Mai đã bị lôi khỏi giường, chải tóc trang điểm, khoác lên mũ phượng khăn quàng, ăn mặc đoan trang xinh đẹp.
Nguyệt Nhung phu nhân và Hạ Oanh Nhiễm đích thân đến xem xét, trước khi tiễn Thương Mai ra khỏi cửa, Nguyệt Nhung phu nhân thấp giọng cảnh cáo: “Hôm nay tốt nhất ngươi hãy ngoan ngoãn mà lên kiệu hoa đi, nếu không thì đừng trách.”
Hạ Oanh Nhiễm cũng bước đến, cười nhạt tiếp lời: “Ỷ ngươi là trưởng nữ thì đã sao? Không phải là vẫn đành gả cho một tên tàn phế sao? Nghe nói Lương Vương tàn bạo bất nhân, yêu thích đánh đập thê thiếp, vị vương phi như ngươi không biết có thể qua được một năm không nhỉ? Nếu ngươi mà chết thì cũng đáng tiếc thật đấy, sau này ta không tìm được ai để bắt nạt nữa rồi.”
Nói xong, nàng ta hung hăng đắc ý cười rộ lên.
Tấm khăn trùm đầu màu đỏ che đi đôi mắt của Thương Mai, cũng che đi cả tia sáng lạnh lẽo kia.
Theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-da-tai-da-nghe/799620/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.