“Thất bại?”
TảQuân Mạc nắm hai tay sau lưng, tóc đen như mực rủ xuống trên vai, đứng ở bên cửa sổ, ánh trăng sáng tỏ chiếu trên người hắn, bóng dáng thon dàikéo trên mặt đất.
Một đám Hắc y nhân đứng ở phía sau hắn, cúi thấp đầu. Nghe được thanh âm rét lạnh của Tả Quân Mạc, trái tim nhảy lên.
“Vâng, xin trang chủ giáng tội.”
Thủ lĩnh đám Hắc y nhân lên tiếng, toàn bộ Hắc y nhân đều quỳ trên mặt đất.
Gió thổi tung bay sợi tóc của Tả Quân Mạc, ánh trăng chiếu lên dung nhantrong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn càng thêm lãnh liệt. Môi mỏng nhấpnhẹ, không tiếng nói. Đôi tròng mắt như mực thâm thúy một mảnh lãnh mạc, chỉ có ánh trăng tỏa sáng.
Bầu không khí tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng chi chi của côn trùng không biết tên kêu to trong bóng râm ngoài cửa sổ.
“Giáng tội?” Tả Quân Mạc chợt quay người, trên khuôn mặt anh tuấn giống nhưbăng lạnh ngưng kết. Đôi con ngươi lạnh lùng nhìn vào Hắc y nhân quỳtrên mặt đất. “Làm việc không thành, đương nhiên phải giáng tội.”
Thanh âm lãnh liệt, như một cây kim châm qua màng nhĩ đau nhói của nhữngngười đang quỳ. Thân thể không kìm được run lên cầm cập, khó nén tâm lýsợ hãi.
“Người đâu.”
Tả Quân Mạc hướng bên ngoài hô, thanh âm trong bóng đem vắng lặng càng khiến lòng người run sợ, giống nhưkhối băng cắt qua da thịt.
“Trang chủ.” Một đạo bóng dáng màu lam lên tiếng trả lời, cơ hồ vô thanh vô tức, giống như quỷ mị xuất hiện phía sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cuong-han/2376999/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.