Chương trước
Chương sau
“Ngươi là sư huynh của Tiêu Dao Vương phi?”

Dạ Tinh Triệt đánh giá Doãn Tư An, thấy khuôn mặt hắn tuấn dật, bạch samthắng tuyết, tác phong nhanh nhẹn, là một nam tử có phong thái phi phàm.

“Đúng vậy.” Doãn Tư An chắp tay nói, cũng nhanh chóng đánh giá vị đế vươngtrẻ tuổi này, cẩm y màu xanh ngọc, ngũ quan sắc nét, tuấn lãng bất phàm. Đôi mắt sắc bén, môi mỏng nhấp nhẹ, lộ ra hơi thở vương giả cao ngạo tự nhiên.

“Công tử muốn dùng phương pháp gì giải độc cho Vươngphi vậy?” Dạ Tinh Triệt nhìn Doãn Tư An, hắn muốn xem xem vị đệ tử thần y này thật sự có khả năng giải độc cho Bắc Tiểu Lôi không. Đã nhiều ngàynay hắn vẫn đi qua đi lại giữa Hoàng cung và Tiêu Dao Vương phủ, tuyrằng luôn tự nói với mình phải buông nàng ấy ra, nhưng vẫn không thểkhống chế được trái tim cùng hành vi của mình, lập tức đã có chút nhànngôn toái ngữ(1) âm thầm truyền đi…

“Hoàng huynh, Doãn huynh nóiphải lấy độc trị độc. Thế nhưng hiện tại chúng ta thiếu một vị thuốc.”Dạ Tinh Thần đáp, mấy ngày gần đây hoàng huynh thường xuyên đến Tiêu Dao Vương phủ, sự quan tâm đặc biệt của huynh ấy đối với Lôi Nhi, hắn không phải không xem ở trong mắt. Hắn không muốn đi suy đoán tâm tư của hoàng huynh, bởi hắn sợ kết quả không giống như hắn nghĩ. Hiện tại hết thảyđều lấy việc giải độc cho Lôi Nhi làm chính.

“Dược liệu gì vậy?” Dạ Tinh Triệt thầm nghĩ, kỳ trân dị bảo trong cung có rất nhiều, có lẽ hắn có thể giúp đỡ.

“Là Kim sí điểu.” Dạ Tinh Thần trả lời.

“Kim sí điểu?” Dạ Tinh Triệt có chút kinh ngạc mà nhếch cao lông mày. “Làloài chim cánh vàng trong truyền thuyết sinh tồn trên bầu trời ở sa mạc, lấy bò cạp vằn làm thức ăn chủ yếu ư?” Loài chim hiếm có như vậy, phảiđi tìm kiểu gì đây? Con ngươi có chút lo lắng nhìn về phía Bắc Tiểu Lôinằm ở trên giường. Nàng có thể đợi được đến ngày tìm thấy Kim sí điểusao?

“Đúng vậy.” Doãn Tư An gật đầu.

“Hoàng huynh. Thần đệ đang định phái người đi tìm Diệu bút thư sinh.” Dạ Tinh Thần nói, hiện tại không thể chậm trễ thời giờ.

“Không phải là tìm Kim sí điểu à? Sao lại đi tìm Diệu bút thư sinh làm gì?” Dạ Tinh Triệt hỏi, nhanh chóng suy nghĩ mới bừng tỉnh. “Chẳng lẽ trong tay Diệu bút thư sinh theo lời đệ nói có Kim sí điểu sao?”

“Vậy trẫm lập tức hạ chỉ tìm kiếm Diệu bút thư sinh.” Dạ Tinh Triệt nói xong liền muốn gọi người mang bút mực ra.

“Hoàng thượng chậm đã.” Doãn Tư An giơ tay nói, “Diệu bút thư sinh kia là thần long thấy đầu không thấy đuôi, chỉ sợ hạ chỉ cũng không tìm đượcngười.”

“Vậy phải làm thế nào?” Lời nói của Doãn Tư An làm cho Dạ Tinh Thần và Dạ Tinh Triệt lo lắng, cài này không được, cái kia cũngkhông thể, rốt cuộc phải như thế nào mới được đây. Lôi Nhi còn đang ởtrên giường chờ giải độc a, bọn hắn không còn thời gian để lãng phí nữarồi.

“Thảo dân nghe nói có một tổ chức gọi là Ám Ảnh lâu, bêntrong có rất nhiều người tài giỏi. Bất kể là thân thủ, hay là thuật điều tra đều là hạng nhất, nếu như có thể đến mời tổ chức này ra mặt, có lẽhi vọng tìm được Diệu bút thư sinh sẽ càng nhiều.” Doãn Tư An nói, chodù Ám Ảnh lâu không thể tìm ra vị trí của Doãn Tư An, nhưng chỉ cần cóthể đem bối cảnh của Doãn Tư An ra điều ra rõ ràng thì muốn tìm đượcngười tự nhiên không phải việc khó. Đáng tiếc, cho đến bây giờ, ngay cảBách Hiểu Sanh được giang hồ xưng là Bách Sự Thông(2) cũng không có cách nào tra xét ra thân thế bối cảnh của Diệu bút thư sinh. Cả người Diệubút thư sinh đều là một màu đen bí ẩn, làm cho không người nào có thểnhìn thấy hình dáng của hắn.

Khi Dạ Tinh Thần nghe thấy Doãn TưAn nhắc tới Ám Ảnh lâu, ánh mắt thâm sâu không để lại dấu vết chớp quamột đạo tinh quang. Hắn đương nhiên sẽ để Ám Ảnh lâu đi tìm Diệu bút thư sinh, chỉ là không để cho bọn họ biết được.

“Ám Ảnh lâu?” DạTinh Triệt có chút tò mò, theo lời Doãn Tư An thì Ám Ảnh lâu kia là mộttổ chức không thể xem thường, nhưng không biết là địch hay là bạn? Nếutổ chức lợi hại như vậy có thể làm việc cho triều đình thì tốt.

“Ta sẽ nghĩ biện pháp liên hệ với Ám Ảnh lâu.” Dạ Tinh Thần nói, ánh mắtnhìn Bắc Tiểu Lôi, trong đáy mắt tồn tại lo lắng cùng nhu tình. “Nhưngbên ngoài cũng phải cho người tìm Diệu bút thư sinh, ta tin tưởng thêmmột lực lượng thì hi vọng sẽ càng nhiều. Nhất định phải tìm được hắn,lấy Kim sí điểu giải độc cho Lôi Nhi.”

“Thần nói đúng, bây giờtất cả mọi người không cần lãng phí thời gian. Đều nghĩ biện pháp đi tìm Diệu bút thư sinh đi.” Dạ Tinh Triệt gật đầu, nói.

“Phải tìmđược Diệu bút thư sinh, nhưng sa mạc bên kia ta cũng sẽ phái người đixem thử. Nếu như vạn nhất không tìm được hắn thì cũng không đến nỗikhông tìm được Kim sí điểu.” Dạ Tinh Thần nghĩ đến mọi mặt, một việccũng không thể bỏ qua.

“Được.” Doãn Tư An gật đầu, từ bên hônglấy ra một khối lệnh bài màu đen giao cho bốn người Kim, Ngân, Tài, Bảobên cạnh, dặn dò.

“Tiểu Kim, các ngươi cầm lấy khối lệnh bài nàyđi tìm minh chủ võ lâm Cận Vô Ngữ, nói ta thỉnh hắn hỗ trợ tìm kiếm Diệu bút thư sinh.” Giao tình của Doãn Tư An và Cận Vô Ngữ không cạn, khốilệnh bài này chính là Cận Vô Ngữ tặng cho hắn.

“Vâng.” Bốn thiếu niên cầm lấy lệnh bài hành lễ với mấy người trong phòng mới rời đi.

“Thần, trẫm cũng hồi cung hạ chỉ sai người trong cả nước tìm kiếm Diệu bút thư sinh.” Dạ Tinh Triệt nói với Dạ Tinh Thần, sau đó xoay người đi rangoài.

“Ta trước khống chế độc tính cho sư muội.” Doãn Tư An nói xong, đi sang một bên viết phương thuốc.

Con ngươi Dạ Tinh Thần sâu kín, hắn cũng nên đi Ám Ảnh lâu một chuyến.

***

Ám Ảnh lâu

“Nhanh chóng cho mời Tứ đại đường chủ đến gặp ta.”

Dạ Tinh Thần đeo mặt nạ kim ngân, một thân áo trắng xuất hiện ở trong ÁmẢnh lâu. Tóc đen nhẹ bay, ánh mắt sâu thẳm lộ ra ngoài mặt nạ, môi mỏngkhẽ mím, cả người tản ra một cỗ khí ngưng trọng.

“Vâng.” Nghe vậy, hắc y nam tử bên cạnh lấp tức phi thân rời đi.

Một lát sau, bốn nam nhân tuấn lãng bất phàm nhưng ánh mắt lãnh mạc đi đến.

“Tham kiến lâu chủ.” Bốn người quỳ xuống đất bái kiến.

“Đứng lên đi.” Dạ Tinh Thần phất tay, con ngươi yên lặng nhìn vào bốn người.“Bổn lâu chủ muốn tìm Diệu bút thư sinh, bất luận các ngươi dùng phươngpháp gì, nội trong hai ngày nhất định phải đưa hắn đến gặp ta.”

Ba một tiếng, Dạ Tinh Thần vung một chưởng đánh vỡ vụn ly trà bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn mọi người, lạnh giọng nói.

“Nếu như không tìm được, hậu quả các ngươi tự mình nghĩ đến.”

Bốn người hoảng sợ, cho đến bây giờ chưa từng thấy qua lâu chủ truyền đạt mệnh lệnh nghiêm khắc như vậy.

“Vâng.”

“Tốt lắm, các ngươi đi đi. Trong vòng hai ngày, bất kể dùng giá gì, nhất định phải tìm được hắn.”

___________________________________

(1) Nhàn ngôn toái ngữ: lời nhàn rỗi phiền toái, nói chung là tin đồn.

(2) Bách Sự Thông: người thông tỏ mọi việc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.