Bắc Tiểu Lôi đã tỉnh, trái tim của Dạ Tinh Thần cũng trầm tĩnh lại.
Áo bào màu trắng tung bay trong gió đêm, cảm giác lành lạnh từ bên má tiến vào trong lòng.
Hít sâu một hơi, đôi mắt trong suốt híp lại, mang theo thị huyết băng lãnh.
Thời điểm này nên tìm bọn họ tính sổ rồi.
Ánh trăng sáng tỏ trốn vào trong tầng mây dày, sát khí dung nhập vào trong bóng đêm.
Thân ảnh màu trắng nhoáng lên một cái, biến mất ở đình viện tối đen.
Ám Ảnh lâu
Dạ Tinh Thần mang mặt nạ màu vàng ngồi ở phía trên điện cao cao, áo bàotrắng khảm viền vàng thật dài. Môi mỏng lộ ra ngoài mặt nạ khẽ nhấp nhẹ, con ngươi thâm thúy như u đầm sâu thẳm không thấy đáy. Gió đêm từ ngoài điện thổi vào, trong phòng yên tĩnh.
“Chuẩn bị xong chưa?”
Hồi lâu, Dạ Tinh Thần mới ngẩng đầu lên nhìn về phía tứ đại thị vệ quỳ trên mặt đất, lạnh lùng hỏi, mâu quang lóe lên hàn khí bức người.
“Đã xong.” Thanh Long đáp.
“Tốt lắm.” Dạ Tinh Thần vung tay áo đứng lên, con ngươi lạnh thấu xương.
“Đi thôi.”
Thân ảnh mấy người biến mất trong Ám Ảnh lâu.
Đêm lạnh như nước, ánh trăng trốn mất tăm, gió khẽ thổi, lá cây xào xạcrung động. Bóng đêm yên tĩnh lại có loại khẩn trương khó hiểu.
Trong bóng cây, đèn lồng treo trên lầu cao như ẩn như hiện.
Trên lầu, hai người áo đen đeo binh khí trên lưng, đôi mắt lãnh mạc sắc bénnhìn chăm chú bốn phía, không bỏ qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cuong-han/2376923/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.