Đôi mắt long lanh củaBắc Tiểu Lôi sáng ngời rực rỡ, bóng dáng lửa đỏ khẽ nhoáng lên, như mộtngọn lửa bay nhanh về phía Dạ Tinh Thần.
Môi mỏng Dạ Tinh Thầngợi lên, vui mừng trong lòng càng làm cho đôi mắt kia sáng như sao, vươn hai tay thon dài ra nghênh đón nhân nhi kia.
Bắc Tiểu Lôigiống như chim én nhẹ nhàng nhào vào trong lòng Dạ Tinh Thần, hai tay ôm lấy cổ của hắn, mực đồng long lanh nhìn chằm chằm hắn.
“Nói, lúc ta không có ở nhà, có hồ ly tinh tới cửa hay không?”
Quạ—
Hai tay Dạ Tinh Thần ôm chặt thân mình nàng bỗng cứng đờ, chỉ cảm thấy một đám quạ bay nhanh qua đỉnh đầu.
Tiểu nữ nhân này, chính mình vì nàng mà ăn ngủ không yên, nàng ngược lạithật tốt, câu nói đầu tiên khi gặp lại không phải là kể lể nỗi lòng,trái lại truy hỏi có hay không. Thiếu lễ độ mà đảo cặp mắt trắng dã, bất quá đây mới là tính tình thật sự của nàng, không phải sao?
Bậtcười, hai tay càng thêm ôm chặt nàng. Tuyết y cùng váy áo đỏ rực tươngđắc ích chương(1),tóc đen tung bay theo gió, quấn lấy nhau, dây dưa.
“Biết rõ uy danh của nàng, các nàng nào dám tới cửa đây.” Từ ngày thành thânấy, ở bên ngoài truyền ra Tiêu Dao Vương phi là một ‘Hà Đông sư tửhống(2)’. Người khác vì Tiêu Dao Vương gia hắn mà tiếc hận than rướcphải cọp mẹ. Nhưng lại không biết hắn rất vui vẻ chịu đựng, vui đến ungdung thoải mái.
Bắc Tiểu Lôi cũng không để ý, đối với nàng mànói, nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cuong-han/2376870/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.