Bên cạnh quán trọ, một chiếc nhuyễn kiệu hoa lệ tinh xảo dừng ở trước cửa quán, gió nhẹ lànhlạnh, đưa tới hương thơm tươi mát. Ánh sáng mặt trời nhàn nhạt tựa nhưánh vàng lóng lánh, rèm tua màu ngà trên đỉnh kiệu lay động theo gió, lộ ra độ cong dập dờn xinh đẹp. Trước sau kiệu đều có hai hắc y thị vệthắt lưng đeo bảo kiếm, khí thế bất phàm.
Người đi đường tạt quađều hướng nơi này nhìn quanh, nghĩ thầm là hộ gia đình giàu có nào bàytrận lớn như vậy? Một đôi tay ngọc vươn ra, màn kiệu màu xanh ngọc đượcvén lên. Ló đầu ra là một nữ tử tuyệt mỹ, chỉ thấy tóc nàng như tơ, rơixuống vai thơm. Đỉnh đầu bới lên một bó tóc hình vân vụ xinh đẹp, cắmnghiêng một nhánh trâm bạch ngọc kiểu dáng đơn giản. Tóc mái ngang mày,trong con ngươi trắng đen rõ ràng như có ngôi sao rơi vào, sáng ngờiđộng lòng người. Mũi ngọc môi anh đào, má hạnh mặt trái đào. Một bộ xiêm y đỏ rực lóa mắt, bên hông buộc roi da màu đen. Xem ra công phu nữ tửsở trường về roi.
Sau khi nàng bước ra ngoài kiệu, bên trong mộtvị nam tử cực kỳ tuấn tú duyên dáng phiêu dật lại đi ra. Một bộ trườngbào trắng ngà tung bay, áo bào dài dao động chỉ lộ ra đầu giày màu đennạm vàng. Ngẩng đầu, tóc đen thật dài như thác nước rủ xuống trên vai từ hai bên mai, khuôn mặt tuấn mỹ mày kiếm mắt sáng, môi mỏng nhấp nhẹ,lại chẳng hề sắc bén. Ngược lại có loại khí chất lười nhác, hơi thở toàn thân quý khí không thể che giấu.
“Đi thôi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cuong-han/123979/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.