“Ngươi là ai?” Bị gọilại, Dạ Tinh Thần rất mất hứng mà trừng mắt nhìn Bắc Tiểu Lôi, tuy rằngthiếu nữ này rất đẹp. Sợi tóc như thiền, mắt ngọc mày ngài, thanh caothoát tục, thân như bồ liễu. Nhưng vô luận là người nào làm chậm trễgiấc ngủ của hắn đều không thể tha thứ.
“Ta đi không đổi tên,ngồi không đổi họ. Bắc Tiểu Lôi.” Bắc Tiểu Lôi nâng cao ngực, đôi mắt to đen trắng rõ ràng lóe lên ánh sáng kiêu ngạo. “Ta nghe bọn hắn gọingươi là Vương gia. Vậy ngươi hẳn là có rất nhiều tiền. Thức thời thìđem bạc giao ra, bằng không các ngươi đừng mong qua được ngọn núi này.”
“Kỳ quái, bổn vương tại sao phải cho ngươi tiền?” Dạ Tinh Thần rốt cuộc bịlời nói của Bắc Tiểu Lôi cuốn trôi đi cơn buồn ngủ, hắn nháy đôi mắtđen, rất là quái dị mà nhìn Bắc Tiểu Lôi.
“Bổn vương xem cácngươi ăn mặc cũng không tồi, có tay có chân, làm gì phải đi ra ngoài làm loại chuyện cướp bóc không quang minh này?” Dạ Liêu quốc rất nghèo sao? Nếu không sao đám người này làm gì phải đi ăn cướp?
Lời nói củaDạ Tinh Thần làm cho thị vệ, kiệu phu dở khóc dở cười, chẳng lẽ Vươnggia của bọn họ lại muốn cùng kẻ cướp giảng đạo lý?
“Chuyện gì làkhông quang minh?” Bắc Tiểu Lôi mặt trắng bệch liếc Dạ Tinh Thần mộtcái: “Ngươi thì biết cái gì? Chặn đường cướp bóc vốn là nghề của ta, đem sơn trại phát triển lớn mạnh là giấc mộng của ta.” Đôi mắt đen như bảothạch lấp lánh ánh sáng rực rỡ, ước mơ chính là tương lai tốt đẹp này.
Ừ, ừ, ừ.
Kim,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cuong-han/123969/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.