" Này tiểu nương tử, cô tên gì vậy? Nhà cô ở đâu? "
Hắn chống cằm nhìn chăm chăm vào mặt của nàng mà hỏi.
" Ngươi hỏi để làm gì? Tên ta có liên quan gì đến ngươi à? "
Nàng không thèm nhìn vào hắn, tay tiếp tục gắp đồ ăn cho vào miệng.
" Liên quan chứ! Đó là phương thức để ta liên lạc được với cô mà? "
Hắn ngồi thẳng lại, mở to mắt, thái độ tương đối nghiêm túc.
" Ta không muốn day dưa với ngươi! "
Nàng lạnh nhạt đáp lại.
" Này, sao cô lại tuyệt tình thế? Chúng ta cùng đi ăn với nhau, cũng tính là thân thiết mà? Đã thân thì đương nhiên phải biết thân phận nhau rồi! "
" Đó là định nghĩa của ngươi, không phải của ta! "
" Sao ta nói câu nào là muội bóc mẻ câu đó thế? Nhưng không sao, tính cách của muội ta rất thích! "
Đúng là tính cách của nàng đã thay đổi rất nhiều rồi, không còn thân thiết và dễ gần như lúc xưa nữa. Sư phụ nàng dạy, không nên quá lương thiện, cũng đừng quá tin người. Vì, tuy đó là những thứ chúng ta nên có nhưng nó có khi lại theo chiều ngược lại, đó chính là hại ta. Dễ dãi quá cũng sẽ bị lợi dụng, thiên hạ bao la mỗi người mỗi vẻ.
Nàng thấy hắn cũng rất nhây rồi, mời đi ăn mà cái miệng cứ nói mãi. Mà Kỳ Linh gần 18 năm sống trên thế gian này, ghét nhất là thể loại nam tử chỉ có cái miệng là giỏi. Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cua-thanh-vuong-dien-ha/2765277/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.