Không gian im ắng, trầm lặng chỉ còn có tiếng gió thổi và tiếng lá rơi xào xạc bên ngoài khung cửa.
Trong khuê phòng của Giang Nguyệt Uyển, Mộ Dung Phục im lặng nhìn nàng. Giang Nguyệt Uyển vẫn một bộ dáng ung dung nhưng tay đang cầm ly trà lại không ngừng run rẩy đã tố cáo tâm tình của nàng lúc này.
“Ta đã nói rồi.”
Rốt cuộc chịu không nổi bầu không khí tĩnh lặng này, Giang Nguyệt Uyển bỏ ly trà xuống rồi ngước mặt lên nhìn thẳng vào Mộ Dung Phục.
“Ngươi muốn ta nhắc lại chứ gì? Hảo, ta vốn không... Ngô”
Không để cho Giang Nguyệt Uyển có cơ hội nói hết, Mộ Dung Phục đã tiến tới mạnh mẽ khóa chặt môi nàng bằng một nụ hôn. Giang Nguyệt Uyển lúc đầu ngẩng ra nhưng ngay lập tức thanh tỉnh. Nàng giãy giụa hòng thoát khỏi nhưng không được mà ngược lại khiến cho Mộ Dung Phục càng ôm chặt hơn. Giang Nguyệt Uyển tức giận, nàng cắn mạnh vào đầu lưỡi của Mộ Dung Phục. Vị máu tươi tràn ngập khoang miệng của hai người nhưng Mộ Dung Phục vẫn làm như không có chuyện gì.
Đến khi cả hai dường như hít thở không thông thì Mộ Dung Phục mới lưu luyến mà rời khỏi đôi môi anh đào của Giang Nguyệt Uyển. Tuy rằng như vậy nhưng hắn vẫn ôm chặt nàng. Giang Nguyệt Uyển bình ổn lại hô hấp rồi lạnh lùng nói.
“Thả ta ra.”
“Không”
“Ngươi... Sao ngươi có thể vô lý như vậy?”
“Vì nàng đang nói dối. Ta biết nàng lo lắng về thân phận của hai người chúng ta nhưng ta tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cua-ta-nang-tron-khong-thoat-dau/2934204/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.