“Tam ca, chúng ta hình như bị bỏ quên rồi.”
Lãnh Ngạo Thiên quay sang nhìn về phía Lãnh Nam Phong nhưng chỗ kế bên nào còn bóng người. Quay tới quay lui chỉ còn một mình hắn đứng tại chỗ. Thiên a, rốt cuộc kiếp trước hắn tạo nên cái nghiệt gì vậy chứ?
Trở lại hai huynh muội kia. Mộ Dung Ưu đem Tử Linh về đến Phủ tướng quân, hắn để nàng ở một đình viện.
“Muội ở đây chờ ta. Ta đi báo cho phụ thân một tiếng.”
“Hảo”
Mộ Dung Ưu vừa đi thì Chu Tước cũng vừa đến. Hai nàng ngồi trong đình viện chờ đợi. Bỗng nhiên có tiếng nói đanh đá vang lên.
“Hai a đầu kia, các ngươi là nô tỳ mới vào phủ phải không? Ai cho phép các ngươi đứng ở đây. Đình viện này là chỗ nghỉ ngơi của bổn tiểu thư. Bây đâu, đem hai nữ nhân này dạy dỗ một trận cho ta, xem sau này chúng còn dám vô lễ như vậy nữa hay không.”
Một thân ảnh yêu kiều (xinh đẹp với vẻ thước tha, mềm mại) xuất hiện. Nếu không nghe lời nói hồi nãy của nàng ta thì thể nào ai cũng nghĩ đây là một mĩ nhân dịu hiền. (Tg: “Bánh bèo xuất hiện rồi.”)
Dáng vẻ điêu ngoa này chỉ cần nhìn qua thì đã biết là từ nhỏ luôn được nuông chiều. Không thèm chấp cái đứa não tàn (kẻ ngu) này, Tử Linh bỏ đi không thèm quan tâm đến lời nói điêu ngoa kia. Không cần nghĩ cũng đủ biết, trong Phủ tướng quân này còn ai dám tự xưng là bổn tiểu thư nữa. Đây chắc chắn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cua-ta-nang-tron-khong-thoat-dau/2934154/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.