Tử Linh mem theo mật thất ra khỏi TrúcThanh cốc. Vừa ra khỏi hầm đã thấy ánh nắng chói chang chiếu xuống khắp mọinơi. Tử Linh bước ra khỏi mật thất, vì tránh sự chú ý của mọi người với Tuyếtnhi nàng phải đi con đường mòn trong rừng.
“Muốn trả thù bọn sơn tặc thì trước hếtphải trà trộn vào xào huyệt của chúng.” – Nàng vừa đi vừa ngẫm nghĩ. Theo thôngtin mà nàng nghe được cách đây mấy ngày thì bọn sơn tặc đó đang dựng trại ởphía nam, từ đây đến đó không xa lắm nhưng để trà trộn vào thì...
Bỗng
“Haiz, dạo này bọn cướp hoành hành khắpnơi, chúng ta mau trở về thôi.” – Người nông dân A
“Đúng vậy, tôi còn nghe nói bọn chúng rấtthích cướp những cô nương xinh đẹp đem về làm nhục họ sau đó đem bán cho lầuxanh. Bọn ác nhân thất đức đó chừng nào mới bị tiêu diệt đây. Mong sao triềuđình phái người tới cứu giúp người dân chúng ta.” – Người nông dân B
“Ông đừng có ở đó mà mơ mộng. Những ngườisống ở biên giới như chúng ta thì chẳng ai quan tâm đâu, tốt nhất là tự bảo hộbản thân.” – Người nông dân A
“Haiz” – Người nông dân B
Đợi 2 người nông dân kia bỏ đi Tử Linh mớitừ chỗ ẩn nấp đi ra. Có vẻ như nàng vừa nghe được 1 điều thú vị rồi.(TG: “Cảmthấy mùi vị nguy hiểm rồi đây.” ^^)
Một lúc sau
“Ha ha, lão đại, hôm nay chúng ta thu đượcbộn tiền từ bọn dân ngu ngốc kia. Tất cả đều nhờ vào uy danh của lão đại.” – Mộttên đàn em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cua-ta-nang-tron-khong-thoat-dau/2934126/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.