Sau ngày Tề Thanh chết, Thu Thủy trở nên ít nói và trong ánh mắt luôn ánh lên sự thù hận. Tử Linh rất lo lắng cho cô ấy nhưng chỉ có thể đứng nhìn mà không làm gì được. Cô ghét tình yêu cũng bởi vì nó chính là nguyên nhân khiến cho Thu Thủy đau khổ. Nếu cái thứ gọi là tình yêu đó chỉ có thể đem lại đau khổ thì cô thà rằng không có nó.
Nhìn thấy người bạn mà mình quan tâm nhất hằng đêm đều khóc còn ngày thì giả vờ vui vẻ lòng cô đau như cắt. Tử Linh biết Thu Thủy làm vậy chỉ vì không muốn cô lo lắng. Nhưng càng như thế cô càng lo lắng. Tử Linh đã nhiều lần khuyên Thu Thủy nhưng mỗi lần như thế cô ấy lại mỉm cười và nói: “Tớ không có gì đâu, cậu đừng lo lắng quá.”
Một hôm, Thu Thủy kéo Tử Linh đi vào phòng rồi nói: “Tử Linh nè, nếu tớ có thay đổi thì cậu vẫn mãi là bạn của tớ nha”. “Cậu nói kì vậy? Tớ với cậu lúc nào chẳng là bạn bè.” – Cô nhíu mày khi nghe những lời nói khó hiểu của Thu Thủy. “Tớ đi trả thù đây.” – Thu Thủy nói xong rồi bỏ ra khỏi phòng và đi ra ngoài. Một lần nữa cái cảm giác bất an ấy lại xuất hiện. Cô chắc Thủy sắp làm một chuyện dại dột gì đó. Tử Linh biết Thu Thủy đã cố luyện tập võ, bắn súng, cô ấy còn âm thầm điều tra những kẻ đã gây ra cái chết của Tề Thanh. Tất cả những gì cô ấy làm chỉ để chờ cơ hội trả thù.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cua-ta-nang-tron-khong-thoat-dau/2934116/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.