Ngày hôm sau đội đưa sính lễ nhìn thấy ba vị thiếu niên bước xuống núi, Tống Tịnh nhìn số sính lễ này mà gật gù, xem ra tên tiểu tử Lam Phong này cũng nói được làm được nhưng dù sao cũng không tiện để mấy người kia mang sính lễ lên ma giáo, hắn liền gọi thủ hạ ma giáo đến nhận lễ vật. Bản thân cũng chuẩn bị hồi môn thật tốt cho Y Liên
"Sính lễ này chuẩn bị không tồi nhưng dù sao thì ta vẫn chờ xem hôn sự của hai người các ngươi được chuẩn bị như thế nào. Ta nhất định sẽ đến"
Y Liên gật đầu, tối hôm qua y và Lam Phong đã bàn bạc một chút về chuyện để Tống Tịnh đến kinh thành tham dự hỉ sự của hai người
"Sính lễ đã nhận, ta dù không thể cam đoan chuyện gì nhưng sẽ giúp đỡ ma giáo, chỉ cần ngươi lên tiếng, Tống Tịnh"
Tống Tịnh không đáp lại, sau đó Y Liên được đỡ lên xe ngựa. Kỳ Tâm có phần tiếc nuối vì không được cùng chủ tử, không biết ở kinh thành có ai giúp cho chủ tử, hầu hạ chủ tử hay không
"Kỳ Tâm ngươi phải nghe lời Tống Tịnh, đừng hành xử tuỳ ý như trước đây, nhất định phải sống thật tốt, nếu Tống Tịnh đến kinh thành thì cứ theo hắn đi đến kinh thành rồi tìm ta"
Kỳ Tâm có phần long lanh ánh mắt nhưng vẫn rất ngoan ngoãn mà đồng ý, nhìn Y Liên từ khi gặp lại người trong lòng, ánh mắt đều thay đổi, trong mắ chỉ toàn là người kia mà thôi, không hề có thêm người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cua-ta-la-minh-chu-vo-lam/3743688/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.