Tình hình tuyết rơi kéo dài đến một tháng sau mới bắt đầu có chuyển biến, thời gian cũng vừa hay đến tết, do năm nay thời tuyết bất thường mà nơi nơi đều đón năm mới trong thời tuyết se lạnh bên ngoài tuyết vẫn còn phủ dày chưa thể tan hết
Lam Phong cũng cho các quân sĩ chuẩn bị đơn giản một chút xem như để họ đón tết nhưng cũng đề cao cảnh giác đối với Bắc quốc luôn dòm ngó chưa bao giờ ngưng lại
Lam Phong nhìn khung cảnh trong thành, bá tánh mặc dù trải qua thời gian khó khăn bin Bắc quốc hành hạ đủ điều nhưng năm nay bọn họ vẫn chuẩn bị đơn giản để đón tết. Không khỏi khiến hắn nhớ đến năm đó khi hắn lần đầu đón tết ở ma giáo.
Vì tổng bộ ma giáo nằm trên núi cũng tránh để lộ vị trí cho nên không thể bắn pháo hoa, thế nhưng sư phụ của bọn họ lại đưa bọn họ đến một thành trì gần đó để ngắm pháo hoa. Cũng là lần đâu tiên Lam Phong được nhìn ngắm pháo hoa. Cảnh tượng khi đó là lần đầu hắn nhìn thấy, cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nụ cười đầy vui vẻ không một chút lo âu trên gương mặt của Y Liên
Cũng từ lúc đó hắn đã thầm nói với bản thân nhất định một ngày nào đó sẽ để Y Liên có thể ngắm pháo hoa còn đẹp hơn cả lúc này, cùng y đón tết, nếu có thêm Tổng Tịnh và sư phu thì cũng không sao
Hắn mặc dù cùng Tống Tịnh đối đầu nhưng hắn vẫn xem Tống Tịnh như huynh đệ bằng hữu của hắn. Từ khi trở về kinh thành hắn cũng biết được rằng cuộc sống tự do tự tại trước đây ở ma giáo, những người ở ma giáo mặc dù hành vi có chút tàn độc nhưng so với trong hoàng cung ai nấy đều luôn trước mặt nở nụ cười nhưng sau lưng đều âm thầm hãm hại nhau, chỉ cần sơ suất một chút dễ dàng gánh phải tội nào đó mà chết không hay
Cuộc sống ở ma giáo chính là khoảng thời gian mà Lam Phong muốn được trở lại nhất nhưng hắn biết khó lòng nào quay trở lại được
Nhìn cảnh tượng bá tánh trong thành đang chuẩn bị đón tết, Lam Phong chỉ mỉm cười hoài niệm. Hắn vẫn không quên nhiệm vụ của bản thân vẫn tự mình đi tuần tra trên tường thành. Thời điểm này là thời điểm quan trọng, nếu như hắn tính toán không sai, một khi tuyết tan chắc chắn quân Bắc quốc sẽ tấn công một lần nữa
Tá An tướng quân đến tìm Lam Phong. Ông nhìn thấy hắn liền bước đến
"Thế tử, ta đã sai người chuẩn bị một chút thức ăn đón tết, mời thế tử"
"Tá An tướng quân không cần chuẩn bị nhiều thứ như vậy, người cứ cùng các tướng sĩ đón tết trước đi, ta tuần tra xung quanh một lát sau đó sẽ quay trở về sao"
Tá An tướng quân nghe vậy liền nói vài lời
"Thế tử, trước đây vương gia và đại tướng quân rất thích mùa xuân vì đó là lần đầu vương gia và đại tướng quân gặp nhau, ta nhớ có một lần khi đại tướng quân đang ở biên cương đánh trận ngay thời điểm giống như lúc này, vương gia vậy mà từ kinh thành xa xôi đến biên cương để cùng đại tướng quân cho chúng quân sĩ dùng cơm đêm trừ tịch. Khi đơ chúng ta ai nấy đều rất bất ngờ, nhất là đại tướng quân. Chuyện tuần tra người cứ giao lại cho các quân sĩ bọn họ sẽ tuần tra, những quân sĩ tuần tra đã thay ca để đón đêm trừ tịch trước rồi quay lại canh gác người không cần phải đi tuần tra như vậy, mong thế tử cùng với ta và chúng quân sĩ đón đêm trừ tịch có được không"
Lam Phong bị Tá An tướng quân thuyết phục rốt cuộc cũng đồng ý, hắn cũng mong nếu có thể Y Liên sẽ xuất hiện ở đây cùng hắn đón đêm trừ tịch. Có điều Lam Phong không biết rằng Y Liên đã sớm đến đây. Không biết vì sao khi nghe Kỳ Tâm nói đến đêm trừ tịch y liền muốn đến biên cương nhìn Lam Phong cho nên đã âm thầm xuất quan đến nơi này, cũng dặn dò Kỳ Tâm nói với Tống Tịnh không cần đến làm phiền y để hắn không biết, nếu Tống Tịnh mà biết lại ganh tị cho mà xem
Mà Y Liên ở phía xa quan sát Lam Phong cũng nhận ra nỗi buồn trong mắt hắn, y biết được hắn có lẽ đang nhớ đến khoảng thời gian lúc còn ở ma giáo. Đến chính y cũng nhớ khoảng thời gian ba người họ ở ma giáo và lúc đó sư phụ vẫn còn sống. Có lẽ khoảng thời gian đó chính là khoảng thời gian vui vẻ nhất của họ. Bây giờ sư phụ đã không còn, bọn họ mỗi người đều có việc phải làm khó lòng nào có thể gặp lại nhau trong thời gian này được
Y Liên mang một món quà đến đặt trong phòng của Lam Phong xem như quà mừng tuổi cho hắn, dù sao thì y cũng hơn hắn vài tuổi. Trước khi rời đi Y Liên cũng chú ý đến gương nhỏ đặt ở đầu giường của hắn, mở ra bên trong tất cả đều là những thứ mà y đã tặng cho hắn, Lam Phong cất giữ kỹ càng khiến y càng thêm ấm lòng, y mong rằng hai người sẽ sớm có thể gặp lại nhau đường đường chính chính. Mong rằng hắn sẽ đánh thắng trận này, bình an vô sự mà trở về, y nhất định sẽ đợi
Lam Phong ở doanh trại trong thành cùng các tướng sĩ đón trừ tịch không bao lâu cũng quay trở lại phòng. Lúc hắn vào trong phòng liền chú ý ở trên bàn của mình có đặt một túi gì đó. Hắn liền đề phòng nhưng nhìn rõ hắn liền nhận ra đây là túi vải chỉ có ở ma giáo, chỉ người ma giáo mới có được nó. Hắn liền mở túi ra, bên trong vậy mà là những trái đào nhỏ, túi còn có mùi thơm, mùi thơm của hoa giống như mùi hương hoa mà hắn từng ngửi thấy mỗi khi bên cạnh Y Liên. Hắn cầm lấy túi lập tức chạy ra bên ngoài muốn tìm kiếm hình bóng mà mình nhớ nhung có điều Y Liên đã rời đi từ lâu. Hắn cầm trong tay túi đào nhỏ không khỏi mỉm cười
Hắn biết hắn biết Y Liên thường lén đến nơi này tìm hắn nhưng chưa lần nào để hắn nhìn thấy y cả, hân ban đầu tự hỏi là vì sao y đến mà chẳng muốn gặp hắn, sau đó hắn mới nhận ra rằng, trước khi hắn rời khỏi ma giáo đã từng nói, hắn nhất định sẽ mang sính lễ đến để rước y, đến khi đó hai người nhất định sẽ gặp lại nhau. Chính vì vậy mà Y Liên mới không để hắn nhìn thấy y mỗi khi y âm thầm đến biên cương xa xôi này nhìn hắn
Nhìn túi đào nhỏ trong tay, hắn chẳng nở ăn một chút nào, đào ở trên núi ở ma giáo phải nói là vô cùng đặc biệt hơn nữa, cây đào đó rất cao rất to còn năm sâu bên trong rừng, Y Liên đã vào sâu trong rừng để hái cho hắn mỗi khi đào ra trái vào mùa xuân, đã lâu hắn chưa được thưởng thức hương vị này, hơn nữa là do Y Liên mang tới hắn càng không nỡ
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]