Đúng là ma giáo không có núi tuyết nhưng ở phía sau ma giáo có một vùng ở trên cao, tuyết thường xuyên rơi không ngừng, lạnh giá quanh năm, thường thì nơi này
Tống Tịnh cũng ít khi lui đến nhưng Y Liên muốn đến hắn tình nguyện đưa y đi
Hai người cùng nhau lên trên núi tuyết phía sau ma giáo, khinh công của hai người quả thật rất giỏi, chỉ trong chốc lát đã đến nơi, Tống Tịnh mang theo áo choàng lông cho Y Liên sợ y sẽ lạnh
"Nơi này có một ngôi nhà nhỏ bình thường ít người trong giáo lui đến, chủ có mùa hè mới đến lấy băng thôi nên ngươi có thể an tâm ở đây không bị ai làm phiền, ta sẽ thường xuyên đến thăm ngươi, ngươi muốn bế quan bao lâu"
Tống Tịnh dò hỏi, Y Liên cũng không rõ, thật ra bế quan luyện công không thể xác định được bao lâu có thể vượt qua tầng võ công mà tiến lên một bậc, thời gian nhanh hay dài không thể nói rõ được
"Ta không biết nhưng cũng sẽ không quá lâu, Kỳ Tâm ở lại trong giáo ngươi giúp ta để mắt đến y một chút tránh người trong giáo ức hiếp y"
Tống Tịnh gật đầu nhưng Y Liên nào biết người có thể ức hiếp được Kỳ Tâm trong ma giáo chỉ có Tống Tịnh mà thôi
"Hôm trước có người trong Hoàng cung đến ma giáo chúng ta muốn ma giáo làm việc cho họ nhưng ta đã từ chối, phụ thân trước khi chết vẫn không mong ta và ngươi dính dán đến triều đình lẫn hoàng cung"
Tống Tịnh nói cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cua-ta-la-minh-chu-vo-lam/3737872/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.