Y Liên theo Tống Xuân rời khỏi giáo, Tống Tịnh và Lam Phong sáng sớm đã đợi mà tiễn Y Liên lên đường
Tống Xuân nhìn Tống Tịnh sau đó nhìn sang Lam Phong mà không nhịn được kí đầu cả hai cùng lúc, người đường đường là phụ thân, sư phụ của chúng mà chúng không quan tâm đến cũng không nói gì chỉ lo dặn dò Y Liên lên đường cẩn thận, đã vậy còn liên miệng bảo Y Liên phải nhớ chú trọng thân thể, thật tức chết mà
Y Liên ngoan ngoãn gật đầu nghe hai người kia uyên thuyên cả buổi
“Được rồi được rồi chỉ là đi ba ngày chứ có phải ba năm đâu mà cứ như cách biệt ba năm vậy hả”
Lam Phong với Tống Tịnh cười cười tỏ vẻ không biết gì cả
“Tống Tịnh ở lại trông trừng ma giáo thật tốt có biết không, đừng gây chuyện, ngươi mà dám gây chuyện để xem phụ thân trở về trị ngươi thế nào”
Tống Xuân hâm doạ, Tống Tịnh giả vờ gật gật nhưng chả để câu nào vào đầu cả
Y Liên theo Tống Xuân rời giáo, trong giáo do Tống Tịnh tiếp quản, nói là tiếp quản thật chất Tống Tịnh bắt đầu thay đổi trong ngoài giáo, bắt đầu sai người đi đến các nước lan cận do thám, kết giao với những kẻ có tiền ở nơi đó
Lam Phong nhìn Tống Tịnh làm đủ trò cũng chỉ xem như không thấy, hắn không quan tâm đến, chỉ chú tâm luyện tập võ công, lâu lâu lại đọc sách
Ở Hoàng cung, đã trôi qua nhiều năm như vậy Lam Nhiên sớm đã lớn lên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cua-ta-la-minh-chu-vo-lam/3443796/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.