Hai ngày sau :
Sau hơn hai ngày gấp rút lên đường thì Mạc Âm và Tuế Tuế cũng đến thành Ung Châu.
Trước cổng thành có dán giấy tìm đại phu khắp thiên hạ chữa bệnh cho Đặng Phu Nhân. Không vào thành bằng đường này Mạc Âm dẫn Tuế Tuế vòng đi đường tắt.
" Đi thôi ta biết một con đường tắt ở bìa rừng để vào trong thành. "
Tuế Tuế không hiểu nhưng vẫn đi theo hỏi " Sao chúng ta không nhân lúc này vào trong thành mà lại đi đường tắt ? "
Mạc Âm cúi xuống nhặt một thanh gậy lên rẽ đường giải thích cho Tuế Tuế " Ung Châu đang canh phòng nghiêm ngặt thì lấy đâu ra mở thành tìm đại phu chữa bệnh. Chắc chắn bên trong là bẫy, thay vì đi vào trong mà bị giám sát thì ta đi đường tắt đỡ thị phi. "
Tuế Tuế gật đầu hiểu hiểu " Ồ " một tiếng rồi lại im lặng theo sau.
Lần mò theo bìa rừng đi đến trước một hang đá cỏ dây leo mọc dài che lấp không thấy bất kỳ một khe hở nào.
Mạc Âm tiến lại gần dùng lấy cây gậy đang cầm như tay lần mò xung quanh rồi kéo gọn dây leo sang một bên. Tuế Tuế đứng sau ngạc nhiên.
Không thể ngờ được trong bìa rừng hẻo lánh này vậy mà lại có một con đường nhỏ ở đây.
Mạc Âm lấy trong người ra một ống nhỏ thổi lửa lên. Lấp cửa hang lại, cả hai men theo ánh lửa đi vào trong.
Mạc Âm vừa đi vừa sờ vào tường đá trầm lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cua-ta-la-dai-tuong-quan/3304921/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.