Tiêu Thiên Huyền ngồi trên giường Mạc Âm suy ngẫm lời Lý Dung nói.
Nhìn quanh phòng thì phát hiện dưới gối có cái gì đó.
Là một miếng ngọc bội " Đây chẳng phải là miếng ngọc bội mà ta tặng nàng ấy khi chia tay năm 12 tuổi ư. Sao lại ở đây? Nếu nó ở đây vậy thì... Suy đoán của ta hoàn toàn chính xác rồi. Lần này nàng không thể thoát khỏi tay ta rồi. Lão Lý nói cũng đúng nhỡ ta bám quá dai liệu nàng ấy có ghét ta không nhỉ? "
" Nhưng bây giờ nàng là tiểu thịt tươi, ta mà không xát xao, lũ đàn ông không biết sống chết kia nhòm ngó thì ta thà bám dai để nàng ghét còn hơn để đám đàn ông kia nhòm ngó thê tử. "
Dứt lời Tiêu Thiên Huyền cầm theo ngọc bội rời đi.
Ra đến cổng Mị Lục kéo Tiêu Thiên Huyền " Huynh không thể để sớm mai rồi hẵn xuất phát sao? "
Tiêu Thiên Huyền gạt tay Mị Lục ra " Không thể. "
Mị Lục tiến lên tay cầm kiếm chắn trước mặt Tiêu Thiên Huyền " Vậy ta đành để huynh thất vọng thôi. Tuy ta không đánh lại huynh nhưng dù hôm nay ta tàn phế nhất quyết muốn cản huynh. Muốn tìm nàng ta thì trong tối nay huynh phê duyệt hết đống việc chất trên bàn của huynh đi. "
Tiêu Thiên Huyền cười nhẹ phá chút mỉa mai nhìn Mị Lục chế giễu " Mị Lục! Có phải huynh quên rằng do huynh thất trách nên nàng ấy mới có cơ hội bỏ trốn. Chỉ có một nữ nhân mà cũng chông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-cua-ta-la-dai-tuong-quan/3304919/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.